5
Trời đã khuya, khách khứa đã tản đi.
Đêm động phòng hoa chúc, trong phòng Tiêu Cảnh liên tục gọi nước.
Tiếng nước sôi sục, củi lửa cháy rực, ta suốt đêm không ngủ.
Khi còn nhỏ, ta thường hay có một giấc mơ.
Trong mơ có những tòa nhà cao vút tận trời. Những chiếc xe ngựa kỳ lạ, không thấy ngựa kéo mà vẫn chạy rất nhanh.
Trong mơ, có người gào thét đến khản giọng:
“Đừng quên ngươi đến từ đâu, Xuân Chi.”
Mỗi lần nghe người đó gọi, lòng ta đau nhói.
Thật kỳ lạ.
Kể từ khi ở bên Tiêu Cảnh, ta ít khi mơ thấy giấc mơ đó, hình ảnh trong mơ cũng dần mờ nhạt.
Cho đến khi ta và hắn chia tay nửa tháng trước, những giấc mơ lại xuất hiện thường xuyên.
Trong mơ, người ấy nói:
“Xuân Chi, hãy dũng cảm lên.”
“Nhất định phải sống, nhất định phải trở về nhà.”
Giọng nói quen thuộc, dịu dàng mà kiên định, nhưng ta không nhớ ra đó là ai.
Ta là con gái của nhũ mẫu Thái tử, tên Tống Xuân Chi. Sinh ra ở Giang Nam, lớn lên trong Đông cung, chưa từng rời khỏi Đại Ngụy một bước.
Ta còn có thể đến từ đâu chứ?
Còn có thể là ai?
6
Khi trời sáng rõ, có người hầu đến thông báo: Tiêu Cảnh muốn gặp ta.
Trong phòng, Tiêu Cảnh không có mặt.
Trên khay ngọc tử đàn đầy ắp táo đỏ, trên giường cưới có vài vết đỏ, chăn gối lộn xộn, minh chứng cho sự hoang đường đêm qua.
“Ngươi là Xuân Chi đúng không?”
Từ sau bức bình phong, Lư Nguyệt Dao chậm rãi bước ra. Nàng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, tay áo dài thướt tha, nửa cười nửa không.
“Điện hạ nói ngươi rất giỏi hầu hạ người khác, ta nghĩ không thể để ngươi mai một ở phòng bếp, nên đưa ngươi đến bên cạnh ta mới phải.”
Ta im lặng một lúc, cuối cùng phải khẽ cúi đầu cảm ơn:
“Tạ ơn Thái tử phi ban ân.”
“Vừa bị điện hạ hành hạ cả đêm, ta có chút mệt mỏi, ngươi đến giúp ta tắm rửa đi.”
Nàng quay lưng lại phía ta, khẽ cởi áo, làn da trắng nõn điểm vài vết đỏ.
“Làm nô tài, quan trọng nhất là phải nhận rõ thân phận của mình. Nếu không, ngay cả chết như thế nào cũng không biết. Ngươi nói có phải không, Xuân Chi?”
Mắt ta cay xè, nóng rực, ta khàn giọng đáp:
“Phải.”
“Khóc à?”
Nàng quay người lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của ta, tức giận đẩy ta ngã xuống đất.
“Ngươi, kẻ hèn mọn như ngươi cũng xứng khóc vì Điện hạ sao?”
Vết thương rát buốt.
Có lẽ do động tĩnh quá lớn, Tiêu Cảnh đột ngột đẩy cửa vào:
“Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì vậy?”
Hắn không thèm nhìn ta một cái, vội vã chạy đến bên nàng, lạnh lùng ra lệnh:
“Dám xúc phạm Thái tử phi của Cô, người đâu, lôi ra ngoài đánh hai mươi gậy.”
Trước mặt ta vẫn là khuôn mặt khôi ngô quen thuộc, nhưng ta lại thấy hắn vô cùng xa lạ.
Cơn buồn nôn bỗng trào lên cổ họng, ta không kìm được cúi người nôn khan vài tiếng.
Tiêu Cảnh lúc này mới chú ý đến ta, ánh mắt đầy kinh ngạc:
“Chi Chi? Sao nàng lại ở đây?”
“Điện hạ, vẫn là nên triệu Thái y trước đã.”
Lư Nguyệt Dao chăm chú nhìn vào bụng ta, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
“Chi Chi của chàng, e là đã có hỉ rồi.”
7.
Tiêu Cảnh đã bao lần nói với ta:
“Chi Chi, hãy sinh cho Cô một đứa con.”
Nhưng ta biết, con cái của hoàng thất vô cùng quan trọng, làm sao ta có thể sinh ra được?
Vì thế, mỗi lần thân mật với hắn xong, ta đều tự mình uống canh tránh thai.
Có lần bị Tiêu Cảnh bắt gặp, hắn nổi trận lôi đình:
“Canh tránh thai tổn hại thân thể thế nào nàng có biết không?”
Chiếc bát sứ rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Ta nắm chặt tay, cười nói:
“Nhưng Hoàng hậu sẽ không cho phép. Điện hạ, nếu mang thai rồi bị ép phá, sẽ rất đau.”
Hắn ôm lấy ta, đầu ngón tay khẽ run:
“Chi Chi của Cô đã chịu khổ rồi. Thân thể nàng vốn yếu ớt, đừng uống thứ canh đó nữa. Nếu làm tổn hại đến thân thể, Cô sẽ đau lòng.
Nếu nàng có thai, đó sẽ là lý do hoàn hảo để Cô đưa nàng vào Đông cung một cách danh chính ngôn thuận. Chi Chi ngoan, nghe lời Cô, được không?”
Ta vốn không tin lời hắn.
Ta với hắn, khác nhau một trời một vực.
Nhưng vài ngày trước, khi con trai lãng tử của nhà họ Trần đến Đông cung tìm Tiêu Cảnh, vô tình đụng phải ta.
Hắn thừa cơ sờ mó, cười cợt khiếm nhã:
“Cuộc sống của Thái tử thật khiến người khác ghen tị. Này, ngươi tên gì?”
Tiêu Cảnh bước ra từ phía sau ta, mặt đầy giận dữ, rút kiếm chém đứt đôi tay hắn ngay tại chỗ. Sau đó, hắn ôm ta vào lòng:
“Chi Chi, đừng sợ.”
Kể từ đó, cả Đông cung đều xem ta như một nửa chủ nhân.
“Có Cô bảo vệ nàng và con, nàng còn sợ gì? Nếu nàng còn uống canh tránh thai, sau này Cô sẽ không để ý đến nàng nữa.”
Tiêu Cảnh làm ra vẻ tức giận, vừa đe dọa vừa dỗ dành. Ta đành phải nghe theo lời hắn, không uống canh tránh thai nữa.
Hắn nói:
“Chi Chi ngoan, Cô sẽ cố gắng, nàng chịu đựng uỷ khuất thêm một thời gian nữa thôi, Cô nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ rực rỡ tiến vào Đông cung.”
Khi hắn nói câu này, ánh sáng từ phía sau chiếu tới, khiến gương mặt như ngọc của hắn sáng bừng lên.
Cũng giống như bây giờ.
Tiêu Cảnh cụp mắt xuống, nhưng những lời nói ra lại là:
“Chi Chi, đứa trẻ này không thể giữ được.”
8
Theo lễ nghi, ngày thứ hai sau đại hôn nên trở về nhà ngoại, nhưng Lư Nguyệt Dao không chịu.
Giọng nàng sắc bén:
“Điện hạ thật giỏi, là muốn để ta mang theo tin tức về một kẻ khác đang có thai về Hầu phủ sao?”
Ở Hầu phủ, ca ca nàng từ biên cương xa xôi vạn dặm đã trở về, đang chờ họ.
Tiêu Cảnh nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, yết hầu hắn khẽ động: “Người đâu, mang canh phá thai đến.”
Ta bừng tỉnh, nhưng tứ chi đã bị đám hạ nhân giữ chặt.
Tiêu Cảnh nắm cằm ta, trong mắt hắn phản chiếu khuôn mặt ta đầm đìa nước mắt.
Ta tuyệt vọng lắc đầu:
“Là người nói sẽ bảo vệ ta, Tiêu Cảnh, người nói sẽ bảo vệ ta và con của chúng ta.”
Nhưng hắn chỉ lạnh lùng đáp:
“Con của Cô, chưa đến lượt nàng sinh ra.”
Canh phá thai nóng bỏng, bỏng rát toàn thân ta.
Máu chảy không ngừng.
Lư Nguyệt Dao khẽ đá vào chân ta:
“Thật xúi quẩy, đừng chết trong tân phòng của ta và Điện hạ.”
Sau đó, nàng sai người ném ta ra ngoài:
“Từ nay trở đi, giữa chúng ta xóa sạch mọi ân oán. Nếu không sống nổi, thì chỉ trách số ngươi không tốt thôi.”
Giữa mùa đông lạnh giá, tuyết bên ngoài đã dày đến cả thước. Hoa mai bên dưới ta nở rộ, sắc đỏ rực rỡ loang ra.
Khắp Đông cung đều biết, Thái tử vì một mỹ nhân mà nổi giận đội vương miện, không màng đến tình cảm thời niên thiếu, tự tay ép Tống Xuân Chi uống canh phá thai.
Trước kia họ nói, về sau Tống Xuân Chi tỷ tỷ sẽ là nửa chủ nhân của Đông cung, nhờ tỷ tỷ chăm sóc một chút.
Giờ đây họ lại nói, chỉ là một thông phòng bị chơi đùa hỏng bét, không biết thân biết phận, thật nực cười.
Ta ngất đi trong tuyết, chẳng biết gì cả.
Giữa đêm khuya, cơn sốt cao ập đến. Trong cơn mê man, ta nghe thấy Tiêu Cảnh không ngừng nói:
“Ai bắt nạt Chi Chi của Cô, Cô sẽ không để yên.”
Ban đầu ta không tin, nhưng hắn nói đi nói lại rất nhiều lần, sau đó ta đã tin.
Nhưng hắn lại lừa ta.