Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BỊ GẢ CHO MỘT HOÀNG TỬ THẤT SỦNG Chương 1 TA BỊ GẢ CHO MỘT HOÀNG TỬ THẤT SỦNG

Chương 1 TA BỊ GẢ CHO MỘT HOÀNG TỬ THẤT SỦNG

3:02 sáng – 18/09/2024

Ngày Thái tử tuyển phi, mọi người đều nghĩ rằng ta sẽ được chọn.

Ai ngờ Thái tử lại cầu hôn kẻ thù không đội trời chung của ta, còn trước mặt mọi người nói: “Cô thích mỹ nhân, còn dung mạo Trúc Thanh chỉ ở mức trung bình, chỉ có thể nhập phủ làm thiếp.”

Hoàng hậu, cũng là cô mẫu của ta, khuyên rằng ta nên chấp nhận: “Hai con là thanh mai trúc mã, đợi khi con nhập phủ và sinh hạ con nối dõi, tự nhiên sẽ được phong thể diện và quyền quý.”

Nhưng cây trúc thẳng thà gãy chứ không chịu cong.

Ta đã từ chối.

Vậy là, cái kẻ không biết điều như ta đã bị ban hôn cho Thất hoàng tử thất sủng làm chính phi.

1

Ngày tuyển tú, dưới sự trợ giúp của các tỳ nữ, ta cẩn thận lựa chọn y phục và trang sức.

Nha hoàn cười nói: “Tiểu thư cho dù mặc trang phục giản dị cũng chắc chắn sẽ được chọn làm Thái tử phi mà.”

Ta nhìn chiếc trâm cài hình hoa đào trên mái tóc, khẽ mỉm cười, không đáp lại.

Ta và Thái tử Tuyên Dực lớn lên bên nhau, tuy hắn có phần bướng bỉnh, nhưng cũng luôn chăm sóc cho ta. Nếu ta được gả cho hắn, có lẽ mẫu thân dưới suối vàng cũng sẽ được an lòng.

Trong ngự hoa viên, dưới ánh nắng tươi sáng, ta cùng các tiểu thư danh môn khác cẩn trọng từng lời nói, cử chỉ.

Bởi hoàng hậu đang ở trên đình đài cách đó mười bước, lấy cớ ngắm hoa nhưng thực chất đang tuyển chọn phi tần cho Thái tử.

Tiết xuân hơi lạnh, hoàng hậu được cung nữ hầu hạ đi thay y phục.

Ngự hoa viên bấy giờ mới trở nên náo nhiệt.

Trong đó, có vài tiểu thư nhà quan không nổi danh nhỏ giọng bàn luận: “Chúng ta chỉ đến đây làm nền thôi, ai chẳng biết tiểu thư Thẩm gia, Trúc Thanh cô nương, đã được định sẵn là Thái tử phi rồi.”

“Cô nương Trúc Thanh là cháu ruột của hoàng hậu, Thái tử điện hạ là biểu ca của nàng, hai người thanh mai trúc mã, nàng đương nhiên là lựa chọn đã định cho vị trí Thái tử phi rồi.”

Dù ta thừa hiểu chuyện đã định, lòng vẫn không khỏi căng thẳng, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay.

Trong ngự hoa viên, hoàng hậu lần lượt triệu kiến các tiểu thư để hỏi han. Sau khi hai cô cháu chúng ta trò chuyện vài câu, hoàng hậu bèn tuyên triệu danh yến thiên hạ, mỹ nhân nổi tiếng Tô Văn Khanh.

Ta được hoàng hậu giữ lại. Ta hiểu ý của người, mỹ nhân tuyệt sắc ấy sẽ được phong làm trắc phi cho Tuyên Dực.

Tô Văn Khanh quả thật là người thanh nhã, đoan trang, dung mạo xuất chúng, khắp kinh thành chẳng thiếu người lấy nàng ra so sánh với ta. Dù không ưa tính cách của nàng, ta vẫn phải thừa nhận vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành do Nữ Oa ưu ái nhào nặn.

Nàng cười, lúm đồng tiền nhạt như một nét chấm phá, khiến vườn ngự hoa rực rỡ hơn bao giờ hết.

Bước chân vội vã của Tuyên Dực từ xa tiến lại, hắn vừa thấy bóng dáng của nàng liền như bị mê hoặc, đứng yên bất động.

Hoàng hậu thấy vậy, khẽ cau mày, trong lòng ta bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Tuyên Dực cười rạng rỡ, chỉ vào dáng vẻ kiều diễm của Tô Văn Khanh mà thỉnh cầu: “Mẫu hậu, nhi thần muốn nàng làm Thái tử phi.”

Ngự hoa viên lập tức xôn xao tiếng xì xào kinh ngạc.

Ta đứng như có gai đâm vào lưng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào những viên ngọc trai đính trên đôi hài, lắng nghe lời trách nhẹ của hoàng hậu: “Thật là hồ đồ, Thái tử phi là mẫu nghi thiên hạ tương lai, sao có thể là trò đùa được?”

Tuyên Dực từ nhỏ đã được cưng chiều, thân phận cao quý, nói một là một, hoàng hậu phần lớn thời gian cũng thuận theo ý hắn.

Đây là lần đầu tiên người công khai phản đối hắn.

Tuyên Dực không vui: “Cô yêu mỹ nhân, chỉ có đệ nhất mỹ nhân thiên hạ mới xứng đáng cùng ta chung chăn chung gối, sống chết cùng nhau.”

Hắn tự nhiên biết hoàng hậu muốn phong ta làm Thái tử phi, người đã nhắc đến chuyện này với hắn không ít lần. Vì thế, hắn liếc nhìn ta một cái, rồi thỏa hiệp đôi chút mà nói: “Trúc Thanh dung mạo chỉ là trung bình, chỉ có thể vào phủ làm trắc phi thôi.”

Tim ta lạnh ngắt, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Trắc phi, cũng chỉ là thiếp mà thôi.

Ta cúi đầu, không ai nhận ra ánh mắt đầy căm hận trong đáy mắt.

Phải qua vài hơi thở, ta mới lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hậu.

Các tiểu thư trong ngự hoa viên, kể cả Tô Văn Khanh, đều đã được cung nữ lặng lẽ dẫn đi. Trong đình giữa hồ chỉ còn lại chúng ta, những người có cùng huyết thống, cùng với mấy vị nữ quan tâm phúc của hoàng hậu.

“Giai nhân Tô Văn Khanh kia chẳng qua chỉ có một gương mặt tuyệt sắc. Phụ thân nàng ấy cũng chỉ là một quan văn, hơn nữa chỉ là tứ phẩm, sao có thể làm chính thất của con?” Cô mẫu ta khuyên giải, giọng đầy trăn trở.

Người kéo tay ta, đặt vào tay Tuyên Dực: “Trúc Thanh là biểu muội của con, từ nhỏ đã được dạy dỗ theo lễ nghi của một Thái tử phi. Nàng ấy mới xứng làm chính thất của con.”

Nhưng Tuyên Dực lại không chịu, hắn hất tay ta ra, ánh mắt bừng bừng lửa giận: “Nếu đến cả thê tử ta cũng không thể tự mình lựa chọn, thì sau này ta làm sao có thể ngồi vững trên ngai vàng, thống trị thiên hạ?”

Nói xong, hắn không màng đến thể diện của cô mẫu, phất tay áo bỏ đi.

Cô mẫu nhìn theo bóng lưng của hắn, không ngừng than đau ở ngực, cung nhân vội vàng đi gọi thái y.

Sau buổi tuyển tú này, ta trở về Thẩm gia trong trạng thái cả thể xác lẫn tinh thần kiệt quệ, rồi tự nhốt mình trong khuê phòng, không ăn không uống.

Thái tử ý đã quyết, cô mẫu bất lực, đành muốn ta vào Đông Cung làm thiếp.

“Trúc Thanh, cô mẫu biết con cốt cách cao quý, không cam lòng làm thiếp. Nhưng thiếp của Thái tử không giống như người khác, đợi khi con vào phủ và sinh con nối dõi, cô mẫu sẽ tìm cách cho con lấy lại vinh quang.”

Người khuyên ta bằng những lời nhẹ nhàng, cung nữ bên cạnh cũng hòa theo: “Tô tiểu thư kia nhìn đã biết là kẻ hồ ly mê hoặc chủ nhân, nương nương nhất định sẽ nghĩ cách để cô nương sinh hạ trưởng tử. Khi Thái tử hết hứng thú với cô ta, nương nương sẽ ban chỉ phong cô nương làm chính thất. Tiểu thư Thẩm gia thông minh, chắc chắn sẽ không để ý đến chút thiệt thòi trước mắt này.”

Cô mẫu là người lăn lộn trong hậu cung nhiều năm, mưu kế sâu xa, thấu hiểu lòng người, có thể dễ dàng thao túng mọi việc.

Nhưng trong đầu ta chỉ hiện lên cảnh mẹ ta năm xưa đấu tranh với cha khi ông muốn nâng ái thiếp làm bình thê, máu mẹ bắn tung lên cột đá.

“Ông sủng thiếp diệt thê, nhưng ta quyết không để Trúc Thanh của ta gọi thiếp là mẹ!”

“Trúc Thanh, mẹ chỉ có thể làm được đến thế này cho con…”

“Trúc Thanh, sau này con phải luôn tự tôn, tự trọng.”

Đó là di ngôn của mẹ ta khi bà lâm chung. Nhưng giờ đây, đứa con gái mà mẹ yêu thương nhất lại sắp phải làm thiếp, tranh sủng, đoạt tình.

Không.

Tuyệt đối không.

Ta quỳ xuống đất, từng lời rõ ràng: “Xin cô mẫu thứ tội, Trúc Thanh quyết không làm thiếp.”