6
“Thượng tiên có từng nghe câu này chưa?”
Sư phụ điềm tĩnh nói.
Tần Tuần thượng tiên vẫn không có vẻ gì là dịu xuống:
“Câu gì?”
“Ngựa tốt phải xứng với yên đẹp. Như thượng tiên Tần Tuần tài giỏi xuất chúng thế này, tất nhiên phải được kết duyên với một tiên nữ cỡ như yêu xà.”
Ta suýt không nhịn được mà bật cười, cái miệng của sư phụ, thật sự bịa chuyện còn giỏi hơn ta.
Không hổ là sư phụ của ta!
“Nguyệt Lão!”
Tần Tuần thượng tiên trợn trừng mắt, gầm lên:
“Ngươi cũng thật giỏi, dám bao che cho đệ tử mà nối tơ lung tung! Ta sẽ đi cầu xin Thiên Đế làm chủ cho ta ngay!”
Tần Tuần thượng tiên thấy sư phụ không chịu nhượng bộ thì tức giận bỏ đi, định gặp Thiên Đế.
Ta rụt cổ, vội vàng chạy ra:
“Sư phụ…”
Lão đầu thái độ vẫn điềm nhiên, chẳng mảy may lo lắng:
“Yên tâm đi, đồ nhi ngoan, cứ để hắn đi, hắn cáo trạng đến đại nhân của chúng ta thì có tác dụng gì chứ?”
Ta ngạc nhiên, hóa ra người chống lưng mà sư phụ nhắc tới… chính là Thiên Đế?
Thảo nào sư phụ ta mới ung dung như vậy. Có được người nắm giữ quyền lực lớn chống lưng, ngay cả ta cũng thấy tự tin hơn vài phần.
“Huống chi, ngươi có biết tại sao bao năm qua Thiên Đế không cưới Thiên Phi không?”
7
Ta chớp chớp mắt, chẳng lẽ nơi đây còn có một câu chuyện không thể nói ra sao?
“Đồ nhi ngoan, tơ hồng gỡ xong chưa?”
Sư phụ lại hỏi.
Ta gật đầu, còn chưa kịp hỏi thêm gì thì—
Sư phụ đã tung một cước vào mông ta:
“Đừng hỏi nữa, đồ nhi ngoan, công việc dưới nhân gian đều trông cậy vào ngươi rồi!”
Ôi, sư phụ, chẳng hay có thể nào… để ta tự mình hạ phàm, khỏi cần ngài phải nhọc công giơ cái chân quý hóa của ngài ra chăng?
Bị đá xuống, ta thật sự mất hết mặt mũi rồi.
Khi ta đang rơi xuống nhân gian, ta nghe thấy một giọng chói tai khác vang lên.
“Tần Tuần, ngươi chết ở đâu rồi hả?!!”
Chắc là yêu xà lại đến dạy dỗ phu quân rồi.
Phần sau ta không rõ nữa, nhưng nghĩ đến nữ tiên yêu xà mạnh mẽ ấy, chắc hẳn nàng ấy sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu.
8
Thoáng chốc, ta đã đến nhân gian. Chỉ là tư thế đáp đất có chút khó coi.
Dù gì ta cũng là một tiểu tiên tử, sao lại có thể đầu cắm xuống đất như vậy chứ?
Ô, sao đất này lại có mùi nhang khói thế này?
“Cha ơi, mau lại đây! Trời cao có mắt, từ trên trời rơi xuống một cô dâu cho con rồi!”
Ta nghe thấy một giọng nói ngờ nghệch vang lên bên tai, có vẻ vui mừng đầy phấn khích.
Sau đó, kẻ ngốc kia chạy tới, dùng tay hì hục đào ta ra khỏi đất.
Tệ hơn nữa là hắn còn vỗ vỗ mặt ta, thấy ta nhíu mày không vui thì kêu lên:
“Cha ơi, cô ấy… còn sống!”
Ta đường đường là một tiểu tiên tử, thế mà nay lại bị ngươi khi dễ thế này, thật không thể chịu nổi!
Ấy, ta không thể cử động được nữa rồi!
À, ta sờ lên đầu mình, vừa bị sư phụ đá xuống phàm trần nên xương cốt có chút lệch lạc.
“Không chỉ sống, ta còn có thể xoay đầu từ sau ra trước nữa đấy!”
Đầu ta từ từ quay lại, từ sau ra trước.
Mắt tên ngốc trước mặt trợn trắng, lăn đùng ra ngất xỉu tại chỗ.
Ta không thể tùy ý dùng pháp thuật nơi trần thế nên liền phủi bụi trên người rồi nhanh chóng chuồn đi.
9
Lần đầu đến nhân gian, ta cảm thấy mọi thứ nơi đây thật mới lạ và thú vị.
So với cuộc sống hàng trăm năm không thay đổi trên Thiên Giới thì hôm nay quả thực là một ngày khác biệt.
Ta quan sát người phàm sinh hoạt, rồi cũng học theo họ. Chỉ có điều, khi ta để mắt tới món đậu phụ thối, ta lại lúng túng.
Ta lấy tiền ở đâu ra bây giờ?
Đúng lúc ấy, bên tai ta vang lên tiếng của một bà lão:
“Cô nương, cô đến đây tìm thân thích sao?”
Bà lão thân thiện tiến lại gần, kéo ta lại rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.
Ta gạt tay bà ra:
“Ta không tìm thân thích, chỉ muốn kiếm tiền.”
Bà lão nghe vậy, mắt sáng rực lên:
“Kiếm tiền tốt quá, đi theo ta, ta đảm bảo ngươi sẽ kiếm được đầy túi!”
Ta hơi nghi ngờ:
“Có chuyện tốt thế sao?”
“Đúng vậy, mau theo ta!”
Bà lão kéo ta đi thẳng vào một kỹ viện.
Bà ta muốn bán ta.
Hừ, dù ta ở tiên giới lâu năm, nhưng không phải cái gì cũng không biết!
“Nhìn dáng người này, nhìn gương mặt này, thế nào cũng phải được giá này!”
Bà lão và mụ tú bà thương lượng giá của ta, giơ ra một ngón tay.
“Một trăm lượng, chắc chắn không lỗ!”
Cái gì… tính toán lên đầu ta rồi à?
Ta lắc đầu, lẩm bẩm:
“Chỉ nhiêu đây thôi sao? Không được, ta còn có kỹ năng khác, phải tăng giá.”
Bà lão nghe thấy càng vui mừng hơn, vội vàng hùa theo:
“Đúng đúng, phải tăng giá!”
Ta liếc nhìn bà lão, kéo bà ra sau lưng mình, rồi quay sang mụ tú bà nói:
“Ta không quen biết bà ta, không bàn chuyện bán hay không, nhưng làm thuê tạm thời được chứ?”
Mụ tú bà trợn tròn mắt, kinh ngạc trước lời nói táo bạo của ta.
10
Ta ở lại, bắt đầu công việc làm thuê tạm thời trong kỹ viện.
Mụ tú bà muốn ta dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác, nhưng có trời mới chịu nổi! Mỗi khi mụ chải chuốt cho ta xong, bất kỳ gã đàn ông nào muốn lại gần ta đều bị ta làm phép khiến họ bỗng nhiên bị đánh thảm hại.
“Ta biết mà, nơi này toàn là tra nam, chỉ số tra nam đã chạm lên đỉnh nóc! Đây đều là thành tích của ta!”
Ta nhanh chóng nối một sợi tơ hồng, ánh mắt ngập tràn ý cười. Đợi đấy, lũ đàn ông xấu xa, hãy chờ bị trừng phạt đi!
Gã đàn ông chưa kịp đến gần ta thì đã bị Yên Yên cô nương trong kỹ viện cầm đàn tỳ bà đập thẳng vào mặt:
“Ngươi nói yêu mỗi mình ta, thế mà vừa thấy mặt mới liền quên mất ta rồi! Đồ khốn nạn!”
Ta lại nối thêm mấy sợi tơ nữa, kết quả… tất nhiên là rất thê thảm.
Nhiều đồ đạc trong kỹ viện bị đập vỡ tan tành, những người khác la hét chạy tán loạn. Mụ tú bà tức giận đến mức nhảy dựng lên, mắng chửi không ngớt:
“Ôi dào, ngươi là cái thứ gì mà làm loạn lên thế hả? Mới đến một ngày mà đã làm sập cả kỹ viện của ta rồi!”
Ta cười vô tội, định sắp xếp cho tra nam một “đích đến tốt đẹp” thì ánh mắt ta bỗng chú ý đến một kẻ “khác thường” trong đám đông.
Tại sao gọi là khác thường? Vì hắn… không phải tra nam!
Khi ta nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta.
Nam tử ấy có diện mạo xuất chúng, đầu đội ngọc quan, mặc áo xanh, khí chất lạnh lùng như ánh trăng nơi chân trời, thanh cao vô song.
Hắn cầm một thỏi vàng, vẫy tay với mụ tú bà. Mụ ta thấy tiền thì sáng mắt, liền chạy tới.
Không biết hắn nói gì với mụ, nhưng sau đó thỏi vàng liền được đặt vào tay mụ.
Mụ tú bà mỉm cười rạng rỡ, dẫn ta qua.
“Công tử, người dẫn đi đi, ta không cần cô ấy nữa!”
Ta quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi:
“Mụ tú bà, ta làm chưa đủ tốt sao?”
Tốt… cái đầu ngươi!
Mụ tú bà đẩy ta ra ngoài cửa, đến cuối còn buông một câu chê bai:
“Ta biết mà, thứ miễn phí đến tận cửa chẳng bao giờ là thứ tốt!”
“Ngươi…!”
Dám chửi tiên tử, cẩn thận ta nối tơ cho lão già nào đó đến hành hạ ngươi!
Nam tử bên cạnh bước lên trước:
“Theo ta đi.”
“Đi với ngươi, thế còn công việc của ta thì sao?”
Hắn ngạc nhiên:
“Công việc gì?”
Ta cười gượng giải thích:
“Là việc kiếm tiền để ăn đấy! Ngươi dẫn ta đi, có bao ăn ở không?”
Sư phụ thường bảo, làm tiên tử phải có chút lý tưởng, không thể để những thứ nhỏ nhặt lừa gạt.
Đúng vậy, trừ khi có bao ăn ở, còn không miễn bàn!
“Ngươi muốn ăn gì cũng có, chỉ cần… ngươi giúp ta một việc.”
Thời nay người tốt thật không ít.
“Đi thôi!”