Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9 Chương 3 TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9

Chương 3 TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9

1:28 sáng – 27/09/2024

Buổi tối, Lương Tác Nghĩa gọi ta lên bàn chính, đích thân nói với ta:

“Ngươi có phúc lớn đó! Hàn huynh nhìn trúng ngươi rồi, muốn cưới ngươi về làm thê tử, trưa nay hắn chủ động xin ta cưới ngươi đấy!”

Ta cúi đầu không nói, đối diện ta là Lương Nhuận Thanh, hắn chỉ im lặng nhìn ta.

Lương Tác Nghĩa nốc cạn ly rượu mạnh, đập bàn cười lớn:

“Ta, Lương mỗ, đâu phải kẻ bụng dạ hẹp hòi! Vừa hay ngươi vẫn còn là ngọc nữ, ta đem ngươi tặng cho Hàn huynh đệ, coi như một món nhân tình lớn! Mau đi thu dọn đồ đạc, đêm nay theo Hàn huynh về nhà!”

Bây giờ mọi chuyện đã định đoạt, khoảnh khắc mà ta chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đã đến. Nói chung, ta cảm thấy vui mừng, nhưng những lời của Lương Nhuận Thanh vẫn khiến ta có chút băn khoăn.

6

Đêm nay là đêm Trung Thu, nhưng người ta thường nói trăng rằm mười sáu mới tròn nhất, còn trăng rằm ngày mười lăm luôn có chút thiếu sót.

Rời xa sảnh trước nơi diễn ra buổi tiệc, ta chậm rãi đi về hậu viện, hai bà vú theo sát phía sau.

Đêm tĩnh lặng, con đường nhỏ thăm thẳm.

Có lẽ đây là lần cuối cùng ta đi trên con đường này.

Nửa năm ở Lương phủ, ta đã quen thuộc với từng cây cỏ, từng cảnh vật xung quanh.

Ta sống trong căn nhà nhỏ ở hậu viện, càng đi sâu vào, ta càng cảm thấy trong không khí phảng phất mùi khét.

Ta tăng tốc bước chân, dần dần nhận ra ánh lửa bị che khuất sau những tán cây cỏ rậm rạp.

Hậu viện đã bốc cháy!

Hai ma ma thất thanh hét lên, gọi người đến cứu hỏa, đám gia nhân nhanh chóng xách thùng nước chạy đến.

Hôm nay gió thổi không thuận chiều, lửa lan rất nhanh, cả những khu nhà của các di nương khác cũng bị thiêu rụi.

Tiếng la hét, tiếng khóc vang lên, các di nương than tiếc những bộ xiêm y, trang điểm, châu báu bị lửa thiêu hủy.

Bất chợt, ta nhớ ra bản thảo viết lách của mình vẫn còn trong căn nhà nhỏ ở hậu viện, đối với ta, chúng quan trọng hơn cả mạng sống. Tất cả tài sản đều không đáng gì so với chúng.

“Ta phải vào lấy đồ!” Ta lao vào đám người đang hối hả dập lửa.

“Ôi trời ơi, di nương ơi! Người không muốn sống nữa sao?” Đám gia nhân kinh ngạc thốt lên.

“Ta nhất định phải vào, đưa ta cái thùng nước.”

Ta giằng lấy chiếc thùng lớn trong tay một người hầu, phía sau bỗng vang lên tiếng quát lớn của Lương Nhuận Thanh.

“Ngươi điên rồi! Lâm Chi Mạn, mau lui ra!”

Hắn dẫn theo nhiều binh lính đến dập lửa, đều là binh sĩ dưới trướng của Lương Tác Nghĩa, họ được huấn luyện vô cùng bài bản.

Nhưng Đại di nương và các di nương khác đều khóc lóc kêu gào, nài nỉ họ dập lửa trong khu của mình trước.

Ta thân phận thấp kém, ai sẽ quan tâm đến những bản thảo của ta đây?

Ta xách thùng nước lên định lao vào biển lửa lần nữa, nhưng sau cổ ta bị một lực mạnh kéo lại. Lương Nhuận Thanh nổi giận đùng đùng: “Ta bảo ngươi lùi lại, ngươi không nghe sao?”

Đại di nương hét lên: “Con ơi! Đừng quan tâm con điên đó, nó muốn chết thì cứ để nó chết!”

Lương Nhuận Thanh đáp lại nhanh chóng: “Dù gì cũng là một mạng người.”

Thấy ta vẫn liều lĩnh lao vào biển lửa, hắn dứt khoát nhấc bổng ta lên, quăng ra bãi cỏ an toàn.

Trời thương, chỉ sau một khắc, ngọn lửa trong căn nhà nhỏ ở hậu viện cuối cùng cũng được dập tắt.

Đồ đạc của ta bị binh lính lôi ra, chất đống lộn xộn dưới đất.

Ta lập tức lao vào lục tìm bản thảo, nhiều thứ đã bị thiêu rụi, chỉ cần gió thổi nhẹ, những tờ giấy cháy dở bay tán loạn khắp nơi.

Xong rồi, tất cả đã xong rồi.

Ta quỳ xuống, ôm lấy vài trang giấy còn nguyên vẹn, lòng đau đớn đến mức không kiềm được mà bật khóc.

Đôi ủng quân của Lương Nhuận Thanh dừng lại trước mặt ta, hắn tiện tay bắt lấy một tờ giấy bay trong không trung: “Ngươi vì thứ này mà liều mạng sao…”

Giọng hắn đột ngột ngưng bặt khi nhìn rõ những chữ trên trang giấy.

Ta ngơ ngác, lập tức hiểu ra, liền bật dậy giật lấy tờ giấy trong tay hắn: “Đưa ta!”

Ánh mắt Lương Nhuận Thanh đầy vẻ không thể tin được:

“Lâm Chi Mạn, tại sao ngươi lại có bản thảo của Ngọc Lan Triệt?”

Ta mím chặt môi không nói gì, hắn nhặt thêm nhiều tờ giấy bay tán loạn, từng trang một, đọc kỹ, đôi tay khẽ run lên.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt vào ta, giọng đầy quả quyết:

“Ngươi chính là Chung Tử Kỳ.”

Ta biết không thể giấu được nữa.

Một khoảng lặng bao trùm. Ta và hắn đối mặt, không ai nói gì.

Binh lính vẫn đang dập lửa, các di nương vẫn đang khóc lóc, nhưng mọi ồn ào xung quanh dường như bị tách biệt với chúng ta.

Giọng Lương Nhuận Thanh run run: “Lâm Chi Mạn, hôm đó ta nhìn thấy ngươi phải không? Chiếc ô trắng, sườn xám xanh lục…”

Ta khẽ đáp: “Phải.”

“Ngươi… Sao có thể như vậy? Ngươi đã giấu chúng ta suốt thời gian qua, ngươi…”

Lương Nhuận Thanh dường như mất phương hướng, cuối cùng chỉ thở dài: “Ta nên làm gì với ngươi đây?”

Ta ngẩng lên, ánh mắt kiên định nhìn hắn:

“Không có gì phải làm cả. Ta đã bị gả cho Hàn Ngọc Niên rồi. Từ nay ngươi cứ đi con đường của ngươi, ta sẽ đi con đường của ta.”

“Nhưng ta…” Lương Nhuận Thanh chăm chăm nhìn ta, trong mắt hắn hiện rõ sự lo lắng, kinh ngạc, hối tiếc… và không thể che giấu tình cảm ngày càng lớn dần – đó là… tình yêu.

Những tình cảm chưa từng bắt đầu, giờ đây tất cả đều không cần nói thành lời.

Đúng lúc ấy, từ sảnh trước bỗng vang lên tiếng súng đì đùng, bọn gia nhân hốt hoảng la hét, chạy tán loạn về phía hậu viện:

“Giết người rồi! Giết người rồi!”

Đại di nương túm lấy một tên gia đinh đang chạy như điên: “Chuyện gì vậy!”

Gã gia đinh mặt mũi đầy sợ hãi:

“Hùng Hồng Đồ và Hàn Ngọc Niên phản bội! Chúng rút súng bên bàn ăn, giết… giết lão gia rồi! Binh lính của chúng tràn vào, cầm súng bắn giết mọi người…”

“Cái gì?” Lương Nhuận Thanh trợn trừng mắt: “Phụ thân chết rồi?”

“Vâng… đúng vậy, Đại thiếu gia mau đưa lão phu nhân chạy ra cửa sau, Hùng Hồng Đồ và Hàn Ngọc Niên sắp giết đến nơi rồi!”

Đại di nương đã ngất xỉu.

Đêm hôm ấy, Lương phủ đảo lộn trời đất.

7

Ta mãi mãi không thể quên ngày này, đêm Trung Thu năm 1936.

Hàn Ngọc Niên và Hùng Hồng Đồ phối hợp trong ngoài, sát hại Lương Tác Nghĩa ngay tại tiệc yến trong Lương phủ, sau đó huyết tẩy toàn thành Uyển Bình.

Trước đó, Lương Tác Nghĩa hoàn toàn không phòng bị, ông ta tin rằng Hàn Ngọc Niên trung thành với mình.

Nhưng thực ra, Hàn Ngọc Niên và quân phiệt Hùng Hồng Đồ ở Lô Thành đã âm thầm mưu tính từ lâu.

Quân đội của Hùng Hồng Đồ đã phục sẵn ngoài thành, phái gián điệp trà trộn vào hậu viện Lương phủ để phóng hỏa.

Lương Nhuận Thanh dẫn quân đi dập lửa, sảnh trước trống trải, bảo vệ không đủ, Hàn Ngọc Niên nhân cơ hội rút súng bắn chết Lương Tác Nghĩa.

Các phó tướng của Lương Tác Nghĩa đều có mặt trong buổi tiệc, bất ngờ hỗn loạn như rắn mất đầu, quân đội của Hùng Hồng Đồ lập tức tấn công vào thành, cướp phá, giết chóc.

Lô Thành nhiều năm liền nghèo khó, Hùng Hồng Đồ không thể trả lương cho binh lính, từ lâu đã thèm muốn sự giàu có của Uyển Bình.

Trong cơn nguy cấp, Lương Nhuận Thanh nhanh chóng tổ chức quân đội phản công, tiếc thay, hắn còn non kinh nghiệm trong quân ngũ, không thể khống chế được đám thuộc hạ cũ của Lương Tác Nghĩa.

Trong số đó, hai vị liên trưởng vốn đã có lòng phản bội, nhân cơ hội dẫn theo quân đội của mình để chiếm thế lực.

Đêm ấy, Lương Nhuận Thanh vừa đánh vừa rút, còn phải phân binh để hộ tống người nhà Lương phủ.

Nha hoàn, di nương… chúng ta vừa chạy trốn giữa tiếng pháo đạn đinh tai nhức óc.