Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9 Chương 6 TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9

Chương 6 TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9

1:30 sáng – 27/09/2024

Ta sẽ đến Hàng Châu gặp cha nương để từ biệt, sau đó nhanh chóng lên đường tới Hồng Kông, cố gắng kịp chuyến tàu sang Mỹ.

Trên đường phố vắng vẻ không một bóng người, ta quấn chặt tấm áo khoác để chống lại cơn gió lạnh.

Ta biết vào lúc năm giờ sáng, những người bán rau sẽ ra khỏi thành, khi ấy cổng thành sẽ đông đúc người qua lại, là thời điểm thích hợp nhất để trà trộn mà đi.

Nhưng ta không ngờ được, đêm đó, quân đội Nhật đã tấn công thành Uyển Bình và cầu Lư Câu, khởi đầu cho cuộc xâm lược toàn diện vào Trung Quốc.

11

Mười ngày sau.

Uyển Bình — quê hương của ta đã bị hủy diệt hoàn toàn, ta là một trong những người dân đầu tiên trên cả nước thực sự cảm nhận được nỗi đau nhà tan cửa nát.

Nhiều người đã chết, nhiều người kéo cả gia đình chạy trốn. Ta gia nhập vào dòng người tị nạn, đi mãi về phía Nam.

Thỉnh thoảng lại có những huyện thành mới bị quân Nhật chiếm đóng, và có những dân thường mới gia nhập đoàn người.

Mỗi ngày ta đều nghe được những tin tức mới về chiến trận.

Cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là “Lương Nhuận Thanh.”

Hắn cùng quân đội Quốc dân tích cực tham gia kháng chiến, thề sống chết bảo vệ đất nước, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Khi quân đội bị tiêu diệt, hắn lại chiêu mộ những binh lính lẻ tẻ, tập hợp thành đội quân mới.

Sự hiện diện của họ đã đem lại niềm hy vọng lớn cho những người dân thường như chúng ta.

Chính họ đã cản bước quân Nhật, giúp chúng ta có thêm thời gian để trốn thoát.

“Ngươi nghe chưa? Lương Nhuận Thanh là một tình si, hắn yêu chết mê chết mệt Cửu di nương của cha hắn!”

“Chậc! Cả thành Uyển Bình ai mà không biết, quá nổi tiếng rồi, nhưng mà Tiểu tướng quân giỏi bao nhiêu cũng chỉ thua ở chuyện tình cảm nam nữ.”

“Phải rồi, đây chẳng phải là loạn luân sao, chậc chậc, đúng là nhà giàu có khác.”

“Nghe nói khi chiến tranh bắt đầu, Cửu di nương liền bỏ chạy, hầy, nữ nhân mà, không đáng tin cậy!”

Những lời bàn tán như thế ta nghe hàng ngày.

Không ai thấy mặt “Cửu di nương,” ta thì bụi bặm bám đầy mặt mũi, lẫn trong dòng người mà chạy trốn.

Mặt đất phía trước đột ngột rung chuyển dữ dội, là do quân Nhật đã bao vây phía sườn và làm sập cây cầu lớn, dòng người lập tức rơi vào hỗn loạn.

Từ phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, quân đội Quốc dân đã kịp thời đến nơi. Ta ngay lập tức nhìn thấy Lương Nhuận Thanh trong đám đông.

Hắn mặc bộ quân phục xám xịt, tay cầm súng, chân cưỡi ngựa, nhắm thẳng về phía quân Nhật mà bắn, phát nào trúng phát đó.

Hắn đi đến đâu, dòng người tị nạn như nước biển tách đôi nhường đường cho hắn.

Lương Nhuận Thanh chỉ tập trung vào việc giết địch, không để ý đến xung quanh.

Có một khoảnh khắc, hắn chỉ cách ta hai, ba mét.

Tim ta đập nhanh, hơi thở gấp gáp, ánh mắt không thể rời khỏi hắn, thậm chí không dám chớp mắt. Hắn sắp rời đi, khoảng cách càng lúc càng xa…

Ta liền hét lớn: “Lương Nhuận Thanh!”

Hắn bất ngờ quay lại.

Ta ngược dòng người, bước đến gần hắn, giơ cao hai tấm vé tàu: “Đi Mỹ cùng ta!”

Hắn chẳng phải là người yêu văn minh, yêu thơ ca, yêu tư tưởng mới nhất hay sao?

Hắn chắc chắn sẽ đồng ý đi cùng ta.

Lương Nhuận Thanh ngồi trên lưng ngựa cao, nhìn xuống ta.

Tiếng pháo nổ liên tiếp vang vọng, ta không nghe thấy lời hắn nói, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng.

Hắn nói, “Ta phải ở lại kháng Nhật.”

Không hề do dự, hắn quay đầu ngựa và phi thẳng về phía chiến trường đang chìm trong lửa đạn.

Ta không thể tin nổi những gì đang diễn ra, sự quyết liệt của hắn quá lớn, giống như ta là một người xa lạ, chưa từng được hắn yêu thương.

12

Đêm buông xuống, đoàn người tị nạn đổ về những cánh đồng và hoang mạc, dưới vầng trăng khổng lồ, bình nguyên Hoa Bắc trải dài vô tận.

Cuộc chạy trốn này, không biết đến bao giờ mới kết thúc.

Phía trước là dòng sông bùn lầy, ta cùng mọi người bước từng bước sâu nông khác nhau.

Tất cả đều đi bộ, ta còn đỡ hơn, những người trung niên dắt dìu cha nương, con cái lại càng khổ cực hơn nhiều.

Trong đám đông dày đặc, đột nhiên có sự xao động lớn, tiếng ngựa hí dần vang lên gần hơn.

“Lâm Chi Mạn! Lâm Chi Mạn!”

Dưới ánh trăng, Lương Nhuận Thanh cưỡi một con ngựa đen, tay dắt theo một con ngựa trắng đang vòng quanh một cách sốt ruột.

Hắn đã nghĩ thông rồi sao? Hắn muốn cùng ta sang Mỹ sao? Ta lập tức đáp lời, hắn phi ngựa đến, bế ta lên ngựa, rồi lao đến nơi vắng vẻ.

“Đây là tấm séc của Ngân hàng HSBC, ta đã gửi vào đó hai mươi vạn. Tất cả đều có chữ ký sẵn, nàng có thể rút tiền bất cứ khi nào dù ở nước ngoài, hãy cất kỹ bên nàng.”

Lương Nhuận Thanh nhét tấm séc vào tay ta, sau đó đưa dây cương của con ngựa trắng cho ta: “Đi đi, Chi Mạn, đừng quay lại nữa, cứ đi về phía Nam.”

Hắn giữ lấy cằm ta, như thường lệ, trao cho ta một nụ hôn sâu. Sau khi môi rời nhau, hắn khẽ nói: “Đây là lần cuối cùng…”

Nói xong, hắn chỉnh lại mũ, rồi nghiêm trang chào ta, xoay người phi ngựa về phương Bắc.

Ta cưỡi ngựa trắng hướng về phía Nam, tấm séc trong áo ngực, vé tàu buộc quanh eo.

Cảm giác lạnh cứng đó là tài sản của ta, là tấm vé thông hành đến tự do.

Ta bật cười, càng cười nước mắt càng trào ra.

Tạm biệt ngươi, Lương Nhuận Thanh.

Ta sẽ sống cuộc sống mà ngươi hằng mong muốn, nghe nhạc cổ điển mỗi ngày, đọc thơ hiện đại, sống trong quốc gia tự do nhất, hưởng thụ hòa bình và dân chủ.

Còn ngươi sẽ mãi ở lại trên mảnh đất đầy đau thương này mà chiến đấu du kích, giữa những làn mưa bom bão đạn, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị bắn chết, hoặc bị xuyên tim.

Bởi vì ngươi là kẻ ngu ngốc, ngươi quá yêu nước, ngươi yêu mảnh đất này hơn cả yêu ta…

Chẳng lẽ tình yêu của ta đối với mảnh đất này lại ít hơn ngươi sao? Ta đột ngột ghì cương ngựa, con ngựa trắng bị kéo lại, ngẩng đầu hí lên bi thương.

Bóng dáng ta và con ngựa, in rõ ràng trên đồng cỏ trước mặt.

Vì trăng đang ở phía Bắc, ta quay đầu ngựa, ngước nhìn ánh trăng tỏa sáng khắp trời.

Hóa ra, trên con đường mà Lương Nhuận Thanh đang đi, vẫn có thể nhìn thấy trăng.

Bóng dáng hắn ở phương Bắc, dần dần hóa thành một chấm đen nhỏ.

Con ngựa trắng bước vài bước về phía trước, như thể đang thăm dò ý định của ta.

Phía trước là Bắc, là hướng về phía trăng, là con đường theo đuổi Lương Nhuận Thanh, là nơi đất nước tan vỡ.

Là nơi tổ quốc và tình yêu đang gọi ta.

Ta không hề do dự, thúc ngựa phi thẳng về phía trước: “Lương Nhuận Thanh! Chờ ta!”

Ánh trăng kéo dài bất tận trước mắt ta, sáng ngời cả thiên thu vạn đại.

Yêu người mà ta yêu, sống chết cũng không màng, ta đã thực sự cảm nhận được tự do ở cảnh giới cao nhất.

(Hoàn)