Tại sao ta lại cảnh báo cho Thượng Quan Linh Vận?
Thứ nhất, là vì ta sợ máu.
Thứ hai, ta sợ rắn aaaaaa!
Thượng Quan Linh Vận, nếu ngươi dám cho mượn, ta sẽ…
Mềm nhũn ra cho ngươi xem!
Thượng Quan Linh Vận mỉm cười hồn nhiên:
“Được thôi.”
Xong đời…
Bầu trời trên đầu ta sụp đổ rồi.
Đêm tối không trăng, gió mạnh.
Không khí lạnh lẽo.
Ngọc Hành và yêu xà giao đấu suốt mấy trăm hiệp, mệt đến thở không ra hơi, ông lùi lại và nhận lấy ta từ tay Thượng Quan Linh Vận đang trốn sau gốc cây.
Ông cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều đã vung kiếm lao lên.
Một nhát đâm vào chỗ hiểm của yêu xà, ừm… không có phản ứng.
Nhát thứ hai đâm vào chỗ hiểm của yêu xà, ừm… có phản ứng rồi, nhưng là từ phía yêu xà.
Yêu xà gào lên vì đau đớn, điên cuồng vung đuôi, chỉ một cú đã quật Ngọc Hành bay xa mười dặm.
Thượng Quan Linh Vận kinh hãi, vươn tay kêu lên:
“Cữu cữu—!”
Ngọc Hành, người vừa cảm nhận được kiếm linh của ta đã ngất xỉu, phun ra một ngụm máu tươi, rồi vứt ta sang một bên như vứt rác, miệng giận dữ mắng:
“Thanh kiếm vô dụng!”
Bị mắng như vậy nhưng ta vẫn chẳng có phản ứng gì, còn Ngọc Hành thì tự mắng mỏ xong thì tức đến nỗi ngất đi.
Thượng Quan Linh Vận vội vã chạy tới, vừa chạy vừa hét:
“Cữu cữu—!”
Phía sau, yêu xà đang uốn lượn đuôi, đuổi sát theo Thượng Quan Linh Vận, há miệng rộng chuẩn bị nuốt trọn hắn.
Ngay lúc miệng đầy mùi hôi thối của yêu xà sắp bao trùm lấy Thượng Quan Linh Vận, thì bỗng một luồng gió mạnh lóe lên ánh sáng bạc, nhanh chóng lao tới.
Một nhát kiếm xuyên qua đầu yêu xà.
Người đến khoác áo trắng, giẫm lên đầu yêu xà, cùng nó rơi xuống đất, nhìn cảnh tượng hỗn loạn của Ngọc Hành, ta và Thượng Quan Linh Vận…
Người đó nhướng mày:
“Ôi, suýt chút nữa là không kịp rồi nhỉ.”
Đây là một cuốn tiểu thuyết tưởng như viết về nữ chính nhưng thực ra lại là nam chính.
So với nữ chính tỉnh táo, kiên cường và một lòng theo đuổi sự nghiệp, người đọc lại thích nam chính ngông cuồng, nghịch ngợm hơn.
Khi ta tỉnh dậy, Thượng Quan Linh Vận đã được Ngọc Hành và đôi nam nữ chính đến đưa về tông môn.
Gia tộc Thượng Quan thoát khỏi tai kiếp, nhưng khi Thượng Quan Linh Vận rời đi, ngoài phu nhân Thượng Quan thì người khóc nhiều nhất chính là lão quản gia.
Lão quản gia mặc kệ cái chân đau nhức của mình mà bước tập tễnh đuổi theo Thượng Quan Linh Vận, vỗ nhẹ lên vai vị thiếu gia mà lão đã nhìn từ lúc tấm bé đến lúc lớn lên như này.
“Thiếu gia, lần này ngài đi, không biết khi nào mới gặp lại, lão nô… lão nô…”
Thượng Quan Linh Vận chán ghét hất tay lão quản gia ra, đưa tay lên đầu sờ sờ rồi nhăn mặt:
“Phúc thúc, có phải vừa rồi người lau nước mũi lên đầu ta không?”
Lão quản gia giấu tay ra sau lưng, ngước mắt nhìn trời, chu mỏ huýt sáo:
“Thiếu gia đang nói gì vậy?”
…
Sau khi từ biệt mọi người trong gia đình, Thượng Quan Linh Vận đến tông môn và bắt đầu tu luyện cùng các đệ tử.
Có lẽ do ám ảnh bởi yêu xà, cậu ta không còn lười biếng như khi còn ở phủ mà chăm chỉ luyện tập rất nhiều.
Diện mạo của hắn dễ thương và ngây thơ, nước da trắng trẻo nên mỗi lần đến Thư Đường nghe các phong chủ giảng bài, các sư huynh sư tỷ lại thích véo má hắn.
Mỗi lần đi học về, hai má hắn ta đều bị véo đến nỗi đỏ ửng, sưng tấy lên.
Khi đến võ trường luyện công, các sư huynh sư tỷ cũng không nỡ nặng lời với hắn, chỉ cho hắn học những kiếm pháp đơn giản nhất.
Thượng Quan Linh Vận không vui, mỗi lần về vviện của mình là lại cầm ta ra tự luyện tập.
Thằng nhóc này thông minh và chăm học, chưa đầy nửa năm mà thực lực của hắn ta đã tiến bộ rõ rệt.
Một ngày nọ, hắn quay về với gương mặt đỏ bừng, lại cầm ta ra luyện kiếm. Ta chán nản, thân kiếm mềm oặt.
Thượng Quan Linh Vận vung ta vài cái, tức giận nói:
“Mấy lần rồi, ngươi rốt cuộc làm sao thế?”
Ta uốn cong mũi kiếm, rồi lại để mũi kiếm rũ xuống, cảm giác thất vọng và tiếc nuối tràn ngập.
Mẹ kiếp, đến bao giờ ta mới thoát khỏi thanh kiếm hỏng này đây!
Cái mặt của Thượng Quan Linh Vận…
Ta cũng muốn véo má hắn ta aaaaa!
Ngoài Ngọc Hành, nam chính Lục Cảnh Thâm cũng từng xem qua ta.
Hắn nói:
“Sư đệ, kiếm và chủ nhân phải tương trợ lẫn nhau, nếu ngươi không đủ năng lực, kiếm cũng sẽ không hoàn toàn nghe lời ngươi.”
“Nếu một ngày ngươi đạt tới cảnh giới kiếm thuật xuất thần nhập hóa, thì ngươi và kiếm sẽ hòa làm một.”
Thượng Quan Linh Vận không biết đã đọc cuốn cổ thư nào, mắt sáng lên, hỏi Lục Cảnh Thâm:
“Đại sư huynh, có phải tu vi càng cao thì càng dễ nhìn thấy kiếm linh trong kiếm không?”
Lục Cảnh Thâm mỉm cười lắc đầu:
“Không phải vậy, tu vi càng cao thì khả năng kiếm linh thoát khỏi kiếm để hóa hình càng lớn. Nhưng nhìn phẩm chất của thanh kiếm này, có vẻ kiếm linh không rõ là nam hay nữ.”
Thượng Quan Linh Vận ngơ ngác:
“Hả?”
Ta ở trong thế giới thực vốn là người luôn ưa thích sức mạnh. Vậy nên chỉ cần không thấy máu, trong các trận đấu giữa Thượng Quan Linh Vận và các đồng môn, ta luôn có thể tỏa sáng rực rỡ.
Nói đơn giản, ta có thể mềm dẻo hoặc cứng rắn, có linh khí mạnh mẽ hơn hẳn so với những thanh kiếm cũ kỹ khác.
Ta ưa thích sức mạnh, cũng như ngưỡng mộ kẻ mạnh, nhưng hiện tại ta vẫn thấy coi thường tu vi của Thượng Quan Linh Vận.
Chỉ cần đấu vài trận mà thấy nhàm chán, ta sẽ không nghe lời hắn ta nữa.
Hắn muốn ta cứng, ta liền mềm. Hắn muốn ta mềm, ta lại cứng. Vậy nên, suy cho cùng, Lục Cảnh Thâm nói cũng không sai.
Nhưng sau hơn nửa năm chung sống, Thượng Quan Linh Vận cũng dần hiểu tính tình của ta.
Khi đánh bại đệ tử thứ chín, ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Thế là khi đệ tử thứ mười lên sân, Thượng Quan Linh Vận liền bị đối phương vung kiếm cắt mất một đoạn tóc.
Đối phương đã thua năm trận nên đánh thắng được Thượng Quan Linh Vận thì vô cùng bất ngờ và vui mừng, hắn liền hôn lên thanh kiếm của mình một cái.
Thượng Quan Linh Vận thất vọng ngồi phịch xuống đất, đợi cho đến khi mọi người đã rời đi hết rồi mà hắn vẫn còn nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
Đôi tay trắng trẻo của hắn giờ đã trở nên thô ráp, chai sạn. Hắn nhìn chăm chú một hồi lâu, rồi đột nhiên òa khóc.
“Ngươi có phải, có phải chê ta vô dụng không?”
Đôi mắt Thượng Quan Linh Vận vốn rất đẹp, sáng trong và có thần, nhưng giờ lại tràn đầy nỗi thất vọng.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thân kiếm của ta, ngay lập tức làm tan biến mọi sự khó chịu và chán nản trong lòng ta, khiến ta ngỡ ngàng nhìn hắn không biết làm sao cho phải.
Tóc hắn xõa tung ra ôm lấy khuôn mặt thanh tú, hắn vừa khóc vừa đưa tay lau nước mắt, lắp bắp nói:
“Ta… ta sẽ cố gắng… “
“Ngươi đừng ghét ta, đừng bỏ rơi ta có được không…”
“Chân Chân tỷ tỷ…”
À đúng rồi, Thượng Quan Linh Vận đã đặt tên cho ta, gọi là Chân Chân. Đó cũng là tên của ta ở thế giới hiện đại.
Nhìn hắn khóc vừa đau lòng vừa xinh đẹp, lại còn gọi ta là tỷ tỷ, tinh thần ta phấn chấn hẳn lên, thẳng kiếm lên nhìn hắn đầy hào hứng.
Nếu hắn là một cái bánh bao, thì ta chính là…
Hả?
Không đúng, để ta nghĩ xem nên nói thế nào.
Còn chưa kịp nghĩ ra, Thượng Quan Linh Vận đã kéo ta lên, ôm ta vào lòng. Hôn nhẹ lên chuôi kiếm. Cũng tức là lên mặt ta.
“Tỷ tỷ, đừng bỏ ta hu hu hu…”
Nào!
Giờ ta cứng tới mức có thể đánh cả một trăm lẻ tám tên!