15
Mãi đến khi Ôn Kiểu dần bình tĩnh lại, Ngụy Lâm mới nhẹ nhàng cúi xuống, bế nàng về phủ Ngụy.
Khi đại phu đến băng bó cho chàng, ông ta lắc đầu liên tục: “Nàng ấy thật sự đã dùng hết sức, là muốn lấy mạng ngài.”
“Nếu cắn trúng động mạch cổ, thì ngài còn sống hay không bây giờ cũng khó nói.”
Một vị tướng quân trấn quốc làm quân địch khiếp sợ trên chiến trường, vậy mà suýt chết hai lần dưới tay một nữ nhân, kể ra thật khiến người ta thở dài.
Ngụy Lâm chạm nhẹ vào dải băng trắng quấn quanh cổ, ánh mắt sâu thẳm:
“Ở Bắc Địch, chắc chắn nàng đã chịu rất nhiều khổ đau.”
“…”
Đại phu liếc nhìn Ôn Kiểu, nàng đang co ro trong góc tường, thu mình lại, rồi lắc đầu không nói gì thêm.
Ta tiễn Đại phu ra ngoài, nghĩ tới hai người từ sáng đến giờ chưa ăn gì, liền vào bếp múc hai bát canh sườn ngô mang đến.
Ngửi thấy mùi thơm của sườn, mắt Ôn Kiểu sáng rực lên. Nàng nuốt nước bọt, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Ngụy Lâm.
Ngụy Lâm cười bất lực, bưng lấy một bát, ngồi xổm trước mặt nàng:
“A Kiểu, ta đút nàng ăn được không?”
Ôn Kiểu không trả lời, vội vã thò tay vào bát để chộp lấy miếng sườn.
Canh vừa múc ra khỏi nồi, vẫn còn rất nóng. Ôn Kiểu bị bỏng, lập tức rụt tay lại.
Ngụy Lâm vội vàng đặt bát canh xuống, nắm lấy tay nàng xem xét.
Ta lấy lọ thuốc trị vết thương trong phòng đưa cho chàng. Ngụy Lâm nhẹ nhàng lau sạch tay nàng, rồi bôi thuốc lên.
Một đoạn cánh tay nàng lộ ra, đầy những vết sẹo lớn nhỏ chồng chất.
Lần trước khi ta thay y phục cho nàng, cũng đã phát hiện trên cơ thể nàng có rất nhiều vết thương cũ.
Khắp người nàng, chỉ có khuôn mặt là không có sẹo. Có lẽ là nàng có khuôn mặt xinh đẹp như thế này, ngay cả người Bắc Địch cũng không nỡ phá hủy.
Ánh mắt Ngụy Lâm dừng lại trên những vết sẹo nơi cánh tay nàng.
Ôn Kiểu cắn môi, ngây người nhìn chàng hồi lâu, rồi lẩm bẩm:
“Xin lỗi, vừa nãy ta không nên cắn chàng.”
Ngụy Lâm khẽ run mi, giọng điệu run rẩy hỏi lại:
“Nàng biết ta là ai không?”
Ôn Kiểu lắc đầu.
Chàng lại hỏi:
“Nàng có biết mình là ai không?”
Ôn Kiểu vẫn lắc đầu.
16
Ngụy Lâm bảo ta mang đến một bộ chăn mới.
Ôn Kiểu rất sợ người, đặc biệt là đàn ông, chàng không dám cùng nàng chung giường.
Nhưng chàng lại muốn ở bên cạnh nàng mọi lúc, nên quyết định trải chiếu dưới đất cạnh giường.
Khi ta vào, Ngụy Lâm đang đút thuốc cho nàng.
Không biết đã dỗ dành nàng bao lâu, lần này Ôn Kiểu không phản ứng mạnh như trước. Nàng ngoan ngoãn uống từng ngụm thuốc, Ngụy Lâm liền thưởng cho nàng một viên kẹo.
Ôn Kiểu ngậm viên kẹo ngọt lịm trong miệng, đột nhiên bật khóc.
Ngụy Lâm đau lòng lau nước mắt trên khóe mắt nàng, bối rối hỏi:
“Sao thế? Kẹo không ngọt sao?”
Ôn Kiểu không nói gì, đột ngột ném bát thuốc xuống đất, làm bát vỡ tung tóe, rồi nhặt lên một mảnh vỡ. Nàng chĩa mảnh vỡ sắc nhọn về phía Ngụy Lâm, tay run lên một chút, cắt một vết lên mặt chàng.
Thấy từng giọt máu thấm ra, Ôn Kiểu lập tức lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào thành giường, tay cầm mảnh sứ trong tư thế phòng thủ.
Nàng run rẩy hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“…”
Sợ nàng tự làm mình bị thương, Ngụy Lâm nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng, đoạt lấy mảnh sứ và ném xuống đất.
Chàng thở dài:
“A Kiểu, hãy ngủ một giấc ngon lành, nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ ra ngoài ngủ.”
Ôn Kiểu ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi:
“Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, chẳng phải là để bắt nạt ta sao?”
“…”
Lòng ta bỗng dưng nhói lên.
Ngụy Lâm nắm lấy tay nàng, không kìm được mà run rẩy.
Chàng nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Kiểu, giọng nói run run:
“Không phải đâu, ta chỉ muốn nàng gọi ta một tiếng ‘Ngụy Lâm’ thôi.”
Ôn Kiểu mím môi, ánh mắt đầy sự khó hiểu. Một lúc sau, nàng vẫn lẩm bẩm gọi một tiếng:
“Ngụy Lâm.”
Ba năm trôi qua, chàng lại được nghe tiếng gọi mà ngày đêm mong nhớ, thân thể Ngụy Lâm run lên không kiểm soát.
Còn ta, trái tim cũng đau nhói.
Sợ rằng nếu còn ở lại lâu hơn, ta sẽ không kìm được nước mắt, liền nhanh chóng trải giường xong rồi rời khỏi phòng.
17
Ta trở về phòng, trằn trọc mãi không ngủ được, lòng đầy khó chịu.
Ôn Kiểu ngày xưa dịu dàng, hoàn mỹ, luôn nở nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe môi.
Nàng có nhan sắc, tài năng, gia thế và phẩm hạnh đều tuyệt vời, giống như mặt trăng giữa các vì sao.
Nhưng bây giờ, nàng ấy – nữ nhân từng kiêu sa như vầng trăng sáng ấy – đã không còn nữa.
Ta không dám tưởng tượng nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn ở Bắc Địch.
Ta thở dài, đẩy cửa bước ra ngoài định đi dạo để thư giãn. Chưa đi được bao xa, ta đã thấy Ngụy Lâm ngồi một mình trong đình, uống rượu.
Ngụy Lâm trước đây rất ít khi uống rượu.
Chàng luôn bận rộn luyện quân ngày đêm, nếu uống rượu sẽ dễ làm ảnh hưởng tới công việc. Chỉ khi đánh thắng trận, chàng mới uống thỏa thích cùng các huynh đệ trong quân doanh.
Ta bước tới, không ngạc nhiên khi thấy chàng đang khóc nức nở.
Thấy ta đến, Ngụy Lâm như tìm được người để trút bầu tâm sự, cười khổ nói: “Mụ mụ, ta hận lắm, ta hận chính mình, tại sao lại mất ba năm mới đánh bại được Bắc Địch.”
“Nếu ta cố gắng hơn một chút, không nghỉ ngơi mà luyện quân ngày đêm, có lẽ ta đã sớm đưa A Kiểu về nhà rồi.”
“A Kiểu, nàng đã chịu nhiều khổ cực, là ta không bảo vệ được nàng.”
“Nàng không nhận ra ta nữa, nàng thực sự không nhận ra ta nữa…”
“…”
Ngụy Lâm không ngừng đổ rượu vào miệng, dải băng quấn trên cổ lại thấm máu đỏ.
Thật ra chàng dùng ba năm để đánh bại Bắc Địch, đã là rất nhanh.
Bắc Địch vốn được công nhận là một cường quốc phương Bắc, không chỉ có quân đội hùng mạnh, mà hầu hết các nước láng giềng của Thịnh Quốc cũng đều là chư hầu của Bắc Địch.
Ngụy Lâm đã áp dụng chiến thuật chia rẽ, trước tiên đánh bại các nước láng giềng của Thịnh Quốc, cắt đứt viện binh của Bắc Địch, cuối cùng tấn công thẳng vào trung tâm.
Khi đó, Thịnh Quốc còn nghèo yếu, quân đội không được chú trọng huấn luyện, nên sức mạnh quân đội suy yếu.
Thậm chí có những người chủ trương đầu hàng đã đoán rằng sẽ không thể đánh bại Bắc Địch trong vòng hai mươi năm. Việc đánh bại Bắc Địch trong ba năm đã được xem là kỳ tích.
Nhưng ta không biết phải an ủi chàng thế nào.
Có lẽ khi yêu một người, dù có làm tốt đến đâu cũng thấy mình vẫn chưa làm đủ.
18
Sau khi đánh bại Bắc Địch, không còn chiến trường cần xuất quân, quân đội cũng được phép nới lỏng tập luyện.
Ngụy Lâm liền dành tất cả thời gian rảnh rỗi để ở bên Ôn Kiểu.
Ta chưa từng nghĩ một nam nhân lại có thể chu đáo đến vậy.
Ta đã sống nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chỉ thấy thê tử chăm lo từng chút cho trượng phu của mình, chưa từng thấy người trượng phu nào có kiên nhẫn chăm sóc thê tử mình đến vậy
Khi ta ở cữ, dưới thân đau đến nỗi không thể xuống giường. Mỗi ngày trượng phu của ta chỉ ném một bát cơm nguội lên đầu giường, còn trách ta yếu đuối.
Hắn nói bản thân mỗi ngày bận rộn mưu sinh, còn mang cơm cho ta đã là tốt lắm rồi, bảo ta phải biết ơn.
Thê tử ốm đau, cho một bát cơm đã coi là chăm sóc.
Sau này ta trốn vào Ngụy phủ, nhìn thấy đa số những gia đình quý tộc cao sang cũng như thế.
Lão gia bệnh, phu nhân phải đích thân chăm lo ngày đêm không rời. Phu nhân bệnh thì chỉ có vài nha hoàn chăm nom, còn lão gia chẳng thấy đâu. Lúc nào cũng như vậy.
Nhưng ta thấy Ngụy Lâm, vì Ôn Kiểu què một chân, đi lại khó khăn, nên chàng đã đích thân chọn loại thảm mềm mại nhất để trải khắp phòng.
Mỗi ngày, đồ ăn cho Ôn Kiểu đều phải qua tay Ngụy Lâm nếm thử trước, còn thuốc thì chàng tự mình dỗ dành nàng uống.
Dù bận rộn đến đâu, chàng vẫn luôn dành thời gian trò chuyện với Ôn Kiểu.
Để chữa lành vết thương trên người nàng, Ngụy Lâm gần như đã tìm kiếm khắp nơi các danh y. Nhưng vì vết thương đã quá lâu, các Đại phu đều nói chỉ có thể cải thiện tình trạng của nàng, không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Sau này, Ngụy Lâm không biết nghe ai nói ở Đan Châu có một vị thần y tài giỏi như Hoa Đà tái thế, nên chàng không ngần ngại vượt nghìn dặm đi tìm.
Thần y bảo rằng nàng không thể chịu được việc đi nhanh trên lưng ngựa, phải ngồi xe ngựa mà từ từ đến. Dọc đường, thần y cũng sẽ tiện thể chữa bệnh cho bách tính, bảo Ngụy Lâm cứ về trước. Tuy rằng sẽ mất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cũng có hy vọng.
Ngụy Lâm, một đại tướng quân, mà lại có thời gian làm được nhiều việc như thế.
Ta chợt nhớ đến những lời trượng phu của ta nói năm đó về việc bận rộn, cảm thấy thật nực cười.
Ta vẫn như thường lệ mang thuốc bổ cho Ôn Kiểu, Ngụy Lâm tự nhiên đón lấy, múc một thìa rồi thổi cho nguội. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, ta chân thành cảm thán:
“Ôn Tiểu thư thật có phúc, gặp được ngài – một nam tử tốt như vậy.”
Ngụy Lâm sửa lại:
“Không nên nói như vậy, rõ ràng A Kiểu cũng là một nữ tử tuyệt vời.”
“…”
Đúng vậy, ba năm trước, Ngụy Lâm có khi còn chưa chắc xứng với Ôn Kiểu.
Dù vinh quang của nàng đã qua đi, nhưng không thể phủ nhận nàng từng là một nữ tử tuyệt vời.