Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÀN HOA CỦA QUÁ KHỨ Chương 7 TÀN HOA CỦA QUÁ KHỨ

Chương 7 TÀN HOA CỦA QUÁ KHỨ

10:27 chiều – 07/09/2024

23

“Gan là do ta cho, sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết cha mình à?”

Ngụy lão gia với vẻ mặt lạnh lùng, bước từng bước đến trước mặt Ngụy Lâm, quát lớn:

“Nghịch tử, dù sao bà ấy cũng là mẫu thân ngươi, ngươi dám rút kiếm đối đầu với bà ấy.”

“Ngụy gia này còn chưa đến lượt ngươi làm chủ. Chuyện ngươi nạp Ôn Kiểu làm thiếp, ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua, mà giờ ngươi vì một kỹ nữ quân doanh, lại muốn trèo lên đầu cha ngươi sao?!”

Ngụy Lâm lạnh lùng nhìn ông, bỗng bật cười.

Chàng thu lại kiếm, Lưu phu nhân sợ đến mức ngã phịch xuống đất.

Ngụy Lâm cười lạnh, từng lời từng chữ:

“Mẫu thân ta đã qua đời mười bốn năm trước.”

“Ngụy thừa tướng, là ngài hại chết bà ấy, ngài không nhớ sao?”

“Ngài nghĩ lại xem ngài đối xử tốt với ai, ngài có tư cách gì để nói những lời này?”

Dường như nhớ lại điều gì, đồng tử của Ngụy lão gia co rút lại.

Ngụy Lâm cúi người bế Ôn Kiểu lên, đi ngược dòng người đưa nàng về.

Đêm đó, chàng lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị dọn ra khỏi phủ Ngụy gia ngay trong đêm.

Ôn Kiểu trở về, chàng liền bắt tay vào chuẩn bị nhà mới, vốn định một thời gian nữa mới chuyển đi, không ngờ lại sớm hơn dự tính.

Ngụy Lâm hỏi ta có muốn đi cùng chàng không.

Ta ở lại phủ Ngụy vốn chỉ để trả ơn Thẩm phu nhân. Giờ chàng đã rời đi, ta còn lý do gì để ở lại đây nữa. Ta trở về thu dọn vài bộ y phục, cùng số bạc ta tích lũy bấy lâu.

Trên đường đi, Ôn Kiểu rất ngoan ngoãn, yên lặng.

Ta nhớ lại cảnh nàng chỉ tay tố cáo Lưu phu nhân.

Theo lý mà nói, Lưu phu nhân không thể đích thân dẫn nàng ra ngoài, thường sẽ sai nha hoàn đi thay.

Nếu bà ta đích thân ra mặt, bị chỉ đích danh thì chẳng phải lộ rõ sơ hở sao? Lưu phu nhân không thể ngu ngốc đến mức đó.

Nhưng hiện tại Ôn Kiểu chỉ biết ba người: Ngụy Lâm, ta, và Tiểu Lục.

Nếu nàng chưa từng gặp Lưu phu nhân, làm sao có thể nhận diện chính xác như vậy?

Ta càng lúc càng thấy nghi ngờ.

24

Vừa mới dọn ra ngoài không lâu, thần y từ Đan Châu đã tới, không biết có phải là niềm vui nhân đôi hay không.

Thần y đến là một bà lão tóc bạc trắng, cách chữa trị của bà kỳ lạ và đáng sợ.

Để chữa bệnh ở chân của Ôn Kiểu, thần y lại đề nghị dùng dao để rạch mở chân kiểm tra, việc này ta mới nghe lần đầu.

Ban đầu ta lo lắng phương pháp này sẽ khiến Ôn Kiểu chịu khổ vô ích, thà rằng không chữa còn hơn.

Nhưng Ngụy Lâm kiên quyết, nhất định muốn chữa cho nàng.

May mắn thay, sau ba tháng, bệnh ở chân của Ôn Kiểu thực sự khỏi hẳn, đi lại không khác gì người bình thường.

Những vết sẹo trên người nàng, không biết thần y đã dùng loại thuốc gì, mà chúng cũng mờ đi, chỉ còn lại những vết đỏ nhạt. Sau một thời gian dưỡng sức, những vết đỏ này cũng sẽ biến mất.

Trước khi thần y rời đi, bà đã tìm gặp Ngụy Lâm để nói chuyện.

Bà nói:

“Hôm nay ta sẽ rời đi, không cần tiễn, nhưng có vài lời ta buộc phải nói.”

“Bệnh của Ôn cô nương đã khỏi hẳn, cả về thể xác lẫn tinh thần.”

Ngụy Lâm kinh ngạc:

“Ý bà là, Ôn Kiểu không điên sao?!”

“Có thể nói vậy, nàng không điên, thậm chí rất tỉnh táo.”

“Nàng chỉ không muốn đối mặt với thực tại, thà sống như thế này còn hơn.”

“…”

Ta bỗng nhớ lại ánh mắt thoáng chốc sáng suốt của Ôn Kiểu khi ở gò hoang ngày hôm đó.

Nếu nàng không điên, vậy việc nàng chỉ đích danh Lưu phu nhân là có thể hiểu được.

Ngụy Lâm lập tức lao về phòng của Ôn Kiểu.

Ta vội vàng bỏ dở công việc, theo sau chàng.

25

Cửa phòng bị đẩy mạnh, Ôn Kiểu giật mình ngẩng đầu lên, như bị hoảng sợ.

Nàng thu người lại, lùi về mép giường, đôi mắt vẫn đục ngầu như mọi khi, tựa như bị một lớp sương mù che phủ.

Ngụy Lâm nắm chặt vai nàng, từng lời nói ra rõ ràng:

“Nàng tỉnh táo rồi, đúng không?”

Ôn Kiểu nhíu mày ngước lên:

“Ngài đang nói gì vậy?”

“Ngài làm đau ta rồi, đau lắm…”

Ta không nhịn được mà lên tiếng:

“Tướng quân, có lẽ thần y đã nhầm rồi, ngài đừng làm nàng sợ.”

“…”

Ngụy Lâm cười khổ:

“Ôn Kiểu, chỉ cần còn sống, thì luôn có cơ hội để bắt đầu lại.”

“Câu này không phải nàng đã từng nói với ta sao?”

“Nàng nhìn xem, nàng đang làm gì với cuộc đời mình. Nàng thực sự cam tâm sống như thế này sao?”

“…”

Ta nhớ rõ câu nói ấy.

Khi Thẩm phu nhân vừa qua đời, Ngụy Lâm đột ngột bỏ nhà ra đi.

Hôm đó trời đổ cơn mưa lớn, suýt nữa làm ngập cả kinh thành. Ta lo lắng chàng xảy ra chuyện, đã chạy khắp nơi tìm kiếm. Cuối cùng, đến chiều tối, chàng kéo lê thân thể ướt sũng, mệt mỏi trở về Ngụy phủ.

Khi đó, chàng luôn lẩm bẩm câu nói ấy. Thì ra, đó là lời Ôn Kiểu đã nói với chàng.

Trước đây, ta còn thắc mắc tại sao tính cách hai người khác nhau đến thế, mà lại bị nhau cuốn hút đến cuồng si.

Chẳng ngờ rằng, từ khi mới bảy tuổi, Ngụy Lâm đã khắc sâu hình bóng Ôn Kiểu trong lòng.

Nghe thấy câu nói đó, sắc mặt Ôn Kiểu khẽ thay đổi. Nhưng chỉ trong giây lát, nàng lại trở về dáng vẻ sợ hãi rụt rè như thường.

Ngụy Lâm nhìn chằm chằm vào nàng, cố tìm ra một chút sơ hở trên gương mặt nàng. Nhưng chàng không thấy gì.

Ngụy Lâm buông vai nàng ra, nắm chặt tay lại.

Chàng cố nén cảm giác cay đắng trong cổ họng, khó nhọc đứng dậy, quay lưng lại với nàng:

“Ôn Kiểu, nàng đã hứa sẽ không bao giờ lừa ta, nhưng nàng đã thất hứa rồi.”

“Nàng muốn tiếp tục diễn, được thôi, ta sẽ cùng nàng diễn.”

Chàng vừa định rời khỏi, thì Ôn Kiểu bất ngờ ngẩng đầu, gọi một tiếng:

“Ngụy Lâm.”

Ánh sương mù trong mắt nàng tan biến, đôi mắt trong veo và sáng ngời.

“Ngài nói đúng, ta đã tỉnh táo từ lâu rồi, ngay từ lúc nhìn thấy những ngôi mộ ở gò hoang, ta đã tỉnh.”

Hóa ra Ôn Kiểu đã tỉnh táo từ lâu.

26

“Ngụy Lâm, ngài có thể đừng đối xử tốt với ta như vậy được không?”

“Ngài nên ghét bỏ ta, vứt bỏ ta, để ta tự sinh tự diệt!”

“Ta không còn là Ôn Kiểu của ngày xưa nữa, thậm chí suýt nữa đã giết ngài hai lần. Ngài muốn ta làm sao đối mặt với ngài đây?”

Ôn Kiểu ôm mặt, nức nở:

“Thà rằng ta điên mãi mãi, còn hơn để bản thân bẩn thỉu như thế này phải đối diện với ngài!”

“…”

Ngụy Lâm quay lại, trong mắt ngập tràn cảm xúc. Chàng khàn giọng hỏi:

“Tại sao nàng lại nghĩ mình bẩn thỉu? Còn ba nghìn cô gái bị đưa đi cống nạp cùng nàng, nàng nghĩ họ cũng bẩn thỉu sao?”

Ôn Kiểu sững sờ, rồi từ từ lắc đầu.

Ngụy Lâm cuối cùng không thể kìm nén, chàng lao đến ôm chặt lấy nàng, nói:

“A Kiểu, đó không phải lỗi của các nàng. Kẻ bẩn thỉu chính là những kẻ đã hành hạ các nàng, không phải các nàng.”

“Bây giờ, nàng không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn cho ba nghìn cô gái đã chết trong hận thù kia.”

“Nàng không chỉ cần sống, mà phải sống một cách vinh quang.”

“…”

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên vai Ngụy Lâm, thấm ướt một mảng áo nhỏ.

Ôn Kiểu vòng tay ôm lấy cổ Ngụy Lâm, khóc nức nở trong lòng chàng.

Những ngày tháng tối tăm, đau khổ ở Bắc Địch, tất cả nỗi uất ức và đau đớn đều hòa vào tiếng khóc, theo cơn gió đêm vang vọng khắp mọi ngóc ngách của Thịnh Quốc, như một tiếng khóc bi thương, đầy máu và nước mắt.

Rõ ràng Ôn Kiểu đã ở trước mắt ta bấy lâu, nhưng chỉ đến giây phút này, ta mới thực sự cảm nhận được rằng nàng đã sống lại.