Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI Chương 1 TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI

Chương 1 TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI

6:57 chiều – 16/09/2024

Tiểu hầu gia mang về một cô nhi.

Vài ngày sau, đôi môi của nàng luôn đỏ thắm ướt át, như thể đã nhận được ân sủng.

Đêm trước khi nàng bị tiểu hầu gia mê hoặc mà đến dự buổi hẹn, ta đã bảo nàng:

“Chớ đi, tiểu hầu gia không phải hạng người lương thiện.”

Nàng liếc mắt nhìn ta, lạnh lùng nói:

“Tiểu hầu gia có gì không tốt? Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm nha hoàn ấm giường cho lão hầu gia như ngươi mới là hay?”

Mặt ta tái nhợt, rốt cuộc không nói thêm lời nào nữa.

Nhưng ta đã tận mắt chứng kiến tỷ tỷ của ta, trước mắt mọi người, bị tiểu hầu gia làm nhục ra sao. Cuối cùng, tỷ tỷ trở thành trò đùa của đám quý tộc, nhục nhã mà chết đi.

Đó cũng là lý do vì sao ta trở thành nha hoàn ấm giường cho lão hầu gia.

1

“Trưa nay, ta thấy tiểu hầu gia đến phòng chứa củi, khi bước ra, môi con tiểu tỳ ấy đỏ rực như máu, chẳng biết tiểu hầu gia cho nó ăn thứ bảo vật gì.”

Lúc này đã gần đến giờ giới nghiêm. Dưới ánh trăng mờ nhạt, mấy tiểu nha hoàn đang dựa vào tường thì thầm to nhỏ với nhau. Một đứa khác nghe xong, không nhịn được liền buột miệng mắng.

“Ai mà chẳng thấy, sáng nay ta nhìn thấy nó dậy, thay quần áo, dưới thân còn in rõ một dấu bàn tay đỏ như máu, ta thề dấu ấy còn lớn hơn tay ta nhiều.”

“Rõ ràng chỉ là một đứa cô nhi hèn mọn, nhưng thiếu gia lại bắt chúng ta gọi nó là A Đề, nói rằng tiếng khóc của nó như chim sẻ, khiến người ta thương xót. Ta sắp buồn nôn chết mất.”

Mùa xuân đến, lòng người dễ nảy sinh những suy nghĩ mơ mộng.

Mấy đứa nha hoàn tuy nói nhỏ, nhưng những lời thốt ra quá mức thô tục, không thể che đậy được.

Ta cau mày, thấp giọng quát:

“Giờ giới nghiêm đến rồi, ai còn lớn tiếng, ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó!”

Mấy đứa nhóc không vui, liếc mắt nhìn ta một cái rồi từng đứa một quay về phòng.

Ta vừa quay đầu lại, đã thấy A Đề lặng lẽ đứng ngay sau lưng ta.

Đôi mắt nàng ngấn lệ, môi cắn chặt. Rõ ràng nàng đã nghe thấy những lời nhục mạ của đám nha hoàn, nhưng trong lòng vẫn không cam chịu.

Ta thở dài:

“Giờ giới nghiêm sắp đến, đi nghỉ ngơi đi.”

A Đề vẫn đứng yên không động đậy.

“Chúng nó chỉ ghen tị vì tiểu hầu gia tốt với ta mà thôi. Nếu có cơ hội, ai mà chẳng muốn leo lên giường tiểu hầu gia, ở trong Nguyệt Ảnh Lâu?”

Ta kinh ngạc, lần này mới mượn ánh trăng nhìn kỹ nàng.

Khi A Đề mới được tiểu hầu gia mang về, người nàng bẩn thỉu không chịu nổi.

Đám nha hoàn và tiểu tư theo lệnh tiểu hầu gia, ngày ngày đánh mắng nàng. Cũng chỉ có ta không đành lòng, thỉnh thoảng giúp đỡ chút ít.

Vì thế, A Đề không có ác ý với ta.

Nhưng hôm nay, nàng mặc một bộ váy lụa vàng nhạt, thân hình càng thêm yểu điệu, trông đáng thương vô cùng. Không cần nói, bộ y phục này chắc chắn là do tiểu hầu gia Tạ Liên Khải tặng nàng.

A Đề đã cố ý tắm rửa, xông hương, trên người tỏa ra mùi thơm đặc trưng của nữ nhân.

Gương mặt nàng điềm tĩnh, nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì mà khuôn mặt lại ửng hồng. Dường như cả trái tim nàng đã hoàn toàn thuộc về tiểu hầu gia.

Tạ Liên Khải luôn dùng chiêu vừa đánh vừa xoa. Chỉ có như vậy, nữ nhân mới cam lòng tình nguyện làm nô bộc cho hắn.

Nghĩ đến đây, ta nắm chặt tay nàng.

“Đừng đi, tiểu hầu gia chỉ đang cố ý mê hoặc ngươi thôi. Hắn sẽ chẳng thật lòng với ngươi đâu.”

A Đề mở to mắt, rõ ràng không tin lời ta.

Dưới ánh trăng, nàng cô độc đứng đó, hình dáng mỏng manh, trông giống hệt như người tỷ tỷ năm xưa của ta.

Những ký ức đã phủ bụi bỗng chốc ùa về trong tâm trí ta.

Ta siết chặt tay nàng hơn nữa.

“Ta chuẩn bị sẵn cho ngươi ít vàng bạc, ngươi chạy đi, càng xa Tạ Hầu phủ càng tốt…”

Không ngờ, A Đề thẳng tay hất tay ta ra.

“Tỷ tỷ, ta vốn tưởng ngươi không giống bọn họ.”

Ta sững sờ, lắp bắp giải thích:

“Không! Ta đã tận mắt thấy hắn sẽ nhục mạ ngươi trước mặt bao người, rồi giam ngươi trong Nguyệt Ảnh Lâu, như một con chó bị đám quý tộc trêu đùa. Ta đã thấy hết!”

A Đề chỉ đứng lặng nhìn ta biện bạch.

Nhìn một hồi, nàng bỗng kéo khóe môi, nụ cười mang theo chút khinh miệt.

“Ngươi đã thấy hết rồi sao? Nếu ngươi thực sự thấy được thì ngươi làm sao chỉ là một nha hoàn ấm giường cho lão hầu gia?”

Một câu nói của nàng thôi cũng đủ khiến mặt ta tái mét.

Đúng vậy, dù ta có là đại nha hoàn trong phủ, nhưng suy cho cùng, ta cũng chỉ là một người thiếp không được công nhận của lão gia mà thôi.

“Ta vốn định sau này phát đạt sẽ nhớ đến ơn của ngươi, không ngờ ngươi cũng giống như bọn họ, không thể chịu nổi việc ta được thiếu gia sủng ái, mong ta sớm rời khỏi Tạ Hầu phủ!”

Trong khoảnh khắc nàng quay lưng bước đi, cơn gió thổi tung mái tóc nàng, để lộ vết hằn hồng nhạt quanh cổ.

Ký ức đau đớn xé toạc tim ta.

Ta không đành lòng nhìn thêm:

“Những lời ngọt ngào mờ ám đó, ngươi đều chiều lòng hắn rồi phải không?”

2

Bước chân của A Đề khựng lại trong giây lát, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nàng không chút do dự mà bỏ đi.

Tiếng cú kêu vang vọng trong một góc nào đó của bầu trời, làm màn đêm thêm u ám và lạnh lẽo.

Ta đứng lặng người giữa cơn gió đêm, đứng đó ngẩn ngơ rất lâu.

Xem ra, sau đêm nay, Nguyệt Ảnh Lâu sẽ lại có thêm một nữ nhân bất hạnh. Có khi, một cái chết nữa cũng sẽ xảy ra.

Năm ta tám tuổi, nạn đói hoành hành.

Thiếu gia của phủ Tạ Hầu nổi tiếng là nhân từ, thu nhận các cô nương nhà lành vào phủ làm nha hoàn, lại còn cho một bao gạo lớn.

Nhà bớt đi một miệng ăn không đáng giá, đổi lại một bao gạo quý. Quả là một cuộc trao đổi quá lời.

Dân chúng đều khen ngợi, nói rằng thiếu gia đang làm việc thiện bằng cách khác.

Tạ Hầu Phủ vì thế mà danh tiếng vang xa. A tỷ của ta cũng bị bán vào phủ trong thời gian đó.

Ban đầu, ta lén lút vào thăm A tỷ, chỉ thấy tỷ tỷ bẩn thỉu vô cùng. Ta hỏi tỷ có sống tốt không, tỷ chỉ cười nhạt, cố kéo ra một nụ cười:

“Sao lại không tốt? Bữa nào cũng có thịt cá.”

Rồi a tỷ lấy từ trong ngực ra một mẩu bánh đã bị nghiền nát, đưa cho ta ăn.

Nhưng khi tỷ ấy đưa tay ra, ta thấy cổ tay tỷ ấy tím bầm.

A tỷ đang nói dối. Mỗi khi nói dối, tỷ luôn kéo khóe miệng lên trước.

Tỷ tỷ bị đánh đập rất tàn nhẫn.

Có vẻ Tạ Hầu phủ không tốt như lời người ta nói.

Nhưng về sau, nụ cười trên môi tỷ càng ngày càng nhiều, và tỷ thường đỏ mặt ngại ngùng.

Ta nhớ rất rõ, một hôm ta đến tìm A tỷ, đôi môi tỷ ấy đỏ mọng đến chói mắt.

Ta hỏi tỷ có phải hôm nay trong phủ ăn thịt gà, tỷ tham ăn mà lén nếm máu gà chưa chín không.

A tỷ lập tức đỏ bừng cả mặt.

Tỷ ấy quát mắng ta, nói ta không hiểu, nói rằng đó là tiểu hầu gia đang yêu thương tỷ ấy.

Ta thật sự không hiểu, không hiểu tại sao A tỷ trước kia rõ ràng rất đau khổ, mà giờ lại vui vẻ như thế. Không hiểu tại sao vết thương trên người tỷ ấy lại chuyển từ cổ tay lên cổ.

Vết hằn đỏ rực ấy, sao tỷ ấy có thể nói rằng mình một chút cũng không đau?

Cho đến một ngày, A tỷ mặc một bộ váy hồng phấn, dung mạo đẹp tựa như tiên nữ giáng trần.

Tỷ nói với ta:

“Lạc Lạc, A tỷ sắp được ở trong Nguyệt Ảnh Lâu rồi.”

“Đợi A tỷ phát đạt, sẽ dẫn ngươi đi ăn khắp thiên hạ những món ngon nhất.”

Ta biết Nguyệt Ảnh Lâu.

Đó là nơi cao quý nhất trong phủ Tạ gia. Ngoài những mỹ nhân xinh đẹp, chỉ có quý tộc mới được bước vào.

Mỗi khi trăng lên cao, từ cửa sổ lại hiện lên bóng dáng yểu điệu của các giai nhân. Vì thế, nơi đó mới có tên gọi là Nguyệt Ảnh Lâu.

Ta thay A tỷ cảm thấy vui mừng.

Đợi A tỷ ra ngoài, ta sẽ hỏi tỷ ấy ,bên trong đó thế nào? Có phải đầy những tiên nữ xinh đẹp đang ở đó không?

Nhưng ta không ngờ, đó là lần cuối cùng ta thấy A tỷ của ta còn sống.

A tỷ của ta biến mất rồi.

Có lẽ tỷ ấy vẫn còn ở trong Nguyệt Ảnh Lâu.

Hoặc có lẽ tỷ ấy thực sự đã biến mất.

3

Ta trơ mắt nhìn bầu trời chuyển dần sang sắc trắng của bình minh.

Sau khi đơn giản sửa soạn, ta bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả ngày.

Tạ Liên Khải trở về, miệng còn đang ngâm nga một khúc ca nhỏ. Đi cùng hắn là thiếu gia nhà Lý Huyện Bá. Công tử nhà họ Lý không ngừng nịnh nọt Tạ Liên Khải.

“Tiểu hầu gia thật tài tình, huấn luyện một tiểu mỹ nhân đến biết bao tri kỷ, gặp ai cũng không sợ hãi, cả đêm quỳ đến đôi gối trắng nõn đều ửng đỏ, khiến người ta thương xót vô cùng.”

Tạ Liên Khải cười khẽ, nhưng ánh mắt liếc qua nhìn ta, đầy vẻ chế giễu.

“Ngươi thương xót sao? Đến lượt ngươi, ta nào thấy ngươi dùng ít lực đi?”

Tay ta siết chặt cán chổi lông gà.

Tạ Liên Khải rõ ràng đã nhìn thấy phản ứng của ta, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng.

Hắn dùng tay nâng cằm ta lên.

“Nguyệt Lạc, với dung mạo này của ngươi, nếu biết dịu dàng một chút thì sẽ được bao nhiêu ân sủng đây?”

Ta cúi đầu cung kính hành lễ, che giấu ánh hận trong mắt. Bình thản trả lời:

“Thiếu gia quá khen, nô tỳ đã là người của lão hầu gia, mong thiếu gia đừng đùa cợt.”

Tạ Liên Khải siết chặt tay khiến cằm ta đau nhói.

Cuối cùng hắn cũng không cam lòng mà buông tay.

“Thật là một tiểu nha đầu cao ngạo! Nếu ngươi không chịu nổi ân sủng, cúi đầu van xin, sẽ ra sao đây? Thật khiến người ta tưởng tượng mà cười ha ha!”

“Đáng tiếc, ngươi lại chọn leo lên giường lão gia. Thôi được, đợi lão hầu gia quy tiên, ta sẽ dạy dỗ ngươi kỹ hơn cũng chưa muộn.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nét mặt vẫn không chút biểu lộ.

Chỉ đến khi Tạ Liên Khải ăn xong bữa sáng, ta mới lặng lẽ rút lui.

Có lẽ việc vui thú trong khuê phòng đã khiến hắn tốn quá nhiều sức lực, bữa sáng nào hắn cũng ăn rất nhiều. Điều này khiến thiếu gia họ Lý không ngừng trêu chọc.

“Tiểu hầu gia ăn uống như hổ đói, chẳng lẽ bị mỹ nhân vắt kiệt sức rồi chăng?”

“Cút đi, nếu không nhờ ta chăm sóc tốt, các ngươi làm sao hưởng thụ được thế?”