Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI Chương 4 TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI

Chương 4 TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI

6:59 chiều – 16/09/2024

11

Ta không ngờ rằng, lời cáo trạng mà ta và A Đề đã chuẩn bị suốt nửa ngày, chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại không có cơ hội sử dụng.

Thứ sử Chu đại nhân vừa đến huyện Tiên Châu, đã đi thẳng đến Nguyệt Ảnh Lâu.

Đêm qua, ta đã hết sức cố gắng để làm lão Hầu gia vui lòng. Sáng nay, ta dậy sớm chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn nhưng không quá phô trương, khiến lão gia rất hài lòng.

Lão cho rằng ta thông minh, khéo léo, sẽ không làm mất mặt trước Chu đại nhân. Vì vậy, lão đặc biệt cho phép ta hầu hạ bên cạnh Chu đại nhân.

Mọi người đều nghĩ rằng đại nhân sẽ đến thăm phủ Tạ Hầu trước, vì nhà này quyền thế lớn. Nhưng không ai ngờ rằng, hắn lại đến Nguyệt Ảnh Lâu đầu tiên.

“Ta bận rộn lo liệu ở phủ Tạ gja cả buổi, cuối cùng lại chẳng được việc gì.

Khi Lưu bà bà nhắn tin cho ta, ta đứng chết lặng, không dám tin. Ta vẫn còn tưởng tượng lời cáo trạng trong đầu.

Ta định tố cáo Tạ Liên Khải cưỡng đoạt nữ nhân lương thiện, ta định cáo buộc phủ Tạ Hầu câu kết phi pháp.

Ta sợ mình sẽ nói sai khi căng thẳng, ta sợ có lỗ hổng nào đó để Tạ Liên Khải tranh biện. Nhưng không ngờ rằng, Chu đại nhân mà ta đã chờ đợi bấy lâu, lại không hề đến.

Lưu bà bà nói với ta, Tạ Liên Khải và Chu đại nhân vừa cười vừa bước vào Nguyệt Ảnh Lâu.

Thực lòng ta vẫn còn hy vọng, biết đâu quan phủ sớm biết được những việc làm nhơ bẩn của phủ Tạ, biết đâu Chu đại nhân đến để điều tra và đóng cửa Nguyệt Ảnh Lâu.

Nhưng ta chờ mãi, chờ đến khi trăng đã treo cao, Nguyệt Ảnh Lâu vẫn rực sáng với bóng dáng của những cô gái in lên rõ ràng.

Ta biết, Chu đại nhân sẽ không đến nữa.

Gió lạnh rít qua, những cành cây khô lay động, đêm vắng lặng đến cùng cực.

Ta chưa bao giờ cảm thấy hận thù và tuyệt vọng dày đặc như lúc này.

Nhà họ Tạ tuy kế thừa tước vị Hầu gia, nhưng cuối cùng vẫn không phải là người của hoàng gia, không ở dưới chân thiên tử.

Ta từng nghĩ rằng vì không có chứng cứ, nhà họ Tạ có thể che giấu sự thật và làm mờ mắt quan trên.

Ta đã ngây thơ mà nghĩ, thanh quan, chắc chắn có thể giải quyết mọi chuyện trên đời.

Nỗi hận ngập trời như muốn nhấn chìm ta. Ta hận, hận thế đạo bất công, hận bọn quan lại che chở lẫn nhau. Hận bản thân mình dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ như con chuồn chuồn đập vào cây đại thụ.

Làm nữ nhân, muốn sống đàng hoàng, trong sạch, lại khó khăn đến thế sao?

Hôm qua A Đề còn nói với ta rằng nàng sẽ cố hết sức để giữ chân Tạ Liên Khải, tranh thủ kéo dài thời gian để hắn không thể phản bác.

Nhưng nếu A Đề thấy Chu đại nhân đi cùng Tạ Liên Khải vào Nguyệt Ảnh Lâu, nàng sẽ đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào!

Dù lòng ta rối bời, ta vẫn chỉ có thể cầu mong nàng bình an vô sự, mong rằng nàng không hành động dại dột để rồi đắc tội với quan lại.

Trăng dần sáng lên, rồi lại dần phai nhạt. A Đề cuối cùng cũng trở về.

Nàng lại có thêm vài vết thương đáng sợ trên người. Đôi mắt mở to, như thể đã khóc cạn nước mắt.

Ta nhẹ nhàng gọi tên nàng, nhưng nàng vẫn đờ đẫn không nói gì. Chỉ đến khi ta đưa tay vỗ nhẹ lên mặt nàng, A Đề mới òa lên khóc.

Tiếng khóc khô khốc, như tiếng ma khóc, đâm thẳng vào tim ta.

“Tỷ tỷ… Thứ sử và Tạ Liên Khải… là bọn đồng lõa!”

Nàng nắm chặt lấy áo ta, như muốn khóc nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy. Chỉ có thể khàn giọng, từng lời từng lời rời rạc.

“Ta cứ nghĩ rằng làm quan phải là người thanh liêm, nhưng không ngờ rằng vị thứ sử ấy đã sớm biết đến hành vi của Tạ Liên Khải, lại còn đồng lõa với hắn, coi việc đùa giỡn nữ tử lương thiện là niềm vui.”

A Đề nói xong, hai tay ôm mặt. Nỗi tuyệt vọng từ từ tràn ra qua kẽ tay của nàng.

“Tỷ tỷ, chúng ta không thể báo thù được nữa, không thể báo thù nữa rồi!”

Từ khi biết thứ sử đã vào Nguyệt Ảnh Lâu, ta đã suy nghĩ nếu hắn thực sự đồng lõa với Tạ Liên Khải, ta phải làm sao?

Cứ thế mà từ bỏ ư? Chúng ta đã âm mưu suốt gần hai năm, mang hận trong lòng gần chín năm, làm sao ta có thể dễ dàng từ bỏ?

Lúc này, A Đề đang khóc trong vô vọng, nhưng trong lòng ta lại rất bình tĩnh.

Ta nói từng chữ một:

“Mối thù này, ta nhất định phải báo.”

“Không chỉ vì tỷ tỷ của ta, mà còn vì hàng trăm hàng nghìn nữ nhân khác.”

“Ta nhất định phải đòi lại công bằng!”

“Nếu thứ sử không muốn làm chủ cho chúng ta, thì chúng ta sẽ buộc hắn phải làm chủ cho chúng ta!”

12

Thứ sử kinh thành dám ngang nhiên bước vào Nguyệt Ảnh Lâu, chẳng qua là vì phủ Tạ Hầu có danh tiếng tốt, không ai đứng ra kêu oan.

Nếu trong thời gian thứ sử tuần tra, huyện Tiên Châu xảy ra hỗn loạn, mọi việc đều chỉ hướng về phủ Tạ Hầu, thì dù không muốn điều tra, thứ sử cũng sẽ phải điều tra.

Và vật gây nên hỗn loạn ấy, đang được cất giấu trong Nguyệt Ảnh Lâu.

Ta đã ở phủ họ Tạ hai năm. Khi ta hầu hạ lão Hầu gia trên giường, ta từng bóng gió bày tỏ sự lo lắng về Tạ Liên Khải.

“Thiếu gia ngày ngày giao du với nhiều người, không sợ họ tiết lộ cơ mật trong phủ chúng ta sao?”

Lão Hầu gia tất nhiên là cười nhạt.

“Hừ! Ngươi là một tiểu nha đầu, lo lắng làm gì đến việc của phủ Hầu gia chứ.”

Ta càng chăm chỉ tận lực hầu hạ lão. Lão Hầu gia được vui vẻ nhiều, cũng không ngại khoe khoang trước mặt ta. Nhờ đó, ta biết được rằng Tạ Liên Khải có một cuốn sổ ghi lại các giao dịch quyền sắc.

Đó là bằng chứng mà hắn dùng để khống chế con cháu của các gia đình quyền quý.

Nếu có thể lấy được cuốn sổ này, không chỉ nhà họ Tạ sẽ bị sụp đổ, mà tất cả những kẻ đồng lõa cũng không thể thoát.

Tất nhiên, ngoài cuốn sổ này còn có thứ khác kích thích hơn.

Tạ Liên Khải thường dẫn theo đám bạn bè về nhà, khi rượu đã ngấm, miệng lưỡi hắn không còn kín đáo như thường ngày.

Ta ngồi cạnh, thỉnh thoảng rót rượu và dâng điểm tâm, đôi khi nghe được vài điều bí mật.

Tạ Liên Khải tìm kiếm sự kích thích trong mọi việc, đến nỗi hắn đã biến những cảnh giao dịch quyền sắc thành những bức tranh sống động để thưởng thức.

Đặc biệt là những cô gái mà hắn tự mang về, bị làm nhục với nước mắt đầm đìa, được họa sĩ ngầm vẽ lại một cách sống động.

“Được vẽ cùng với mỹ nhân trên cùng một bức tranh, đó là phúc phần mà các ngươi phải tu luyện tám đời mới có được!”

Tạ Liên Khải say khướt, khoác lác.

Điều này khiến đám bạn bè đối diện càng thêm hứng thú và nói ra nhiều lời bỡn cợt.

Ta ghi nhớ trong lòng.

Mấy ngày trước, khi dẫn Tạ Liên Khải ra ngoài, ta cũng bóng gió dò hỏi về chuyện này.

Nếu có thể lấy được cuốn sổ giao dịch hoặc những bức họa, ta sẽ sao chép nhiều bản và lan truyền khắp thành.

Lúc đó, tin đồn sẽ lan rộng, và nhà họ Tạ sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Chuyện này nếu xảy ra đúng vào thời điểm thứ sử đang tuần tra, những kẻ quyền quý có hiềm khích với nhà họ Tạ sẽ càng vui vẻ mà góp phần đẩy mạnh.

Thứ sử dù có ý bao che, e rằng cũng phải lo giữ lấy cái mũ quan của mình trước đã.

Trước đây, ta không dám nói ra điều này vì hai lý do.

Thứ nhất là Tạ Liên Khải giám sát Nguyệt Ảnh Lâu rất chặt chẽ.

Ta không có cơ hội tiếp cận Nguyệt Ảnh Lâu, không biết tình hình bên trong ra sao, cũng không biết Tạ Liên Khải giấu tang vật ở đâu.

Thứ hai là ta quá ngây thơ, đã hy vọng chỉ bằng lời khai của những nữ nhân và danh sách các quyền quý, có thể thuyết phục quan phủ điều tra và thu giữ tang vật.

Nhưng thời thế nay đã khác.

Nếu ta thiết kế để Tạ Liên Khải không thể đến gần Nguyệt Ảnh Lâu trong vài ngày, với sự thông minh của A Đề, nàng chưa chắc không tìm ra được chỗ giấu tang vật.

Đây là cơ hội duy nhất, chúng ta phải nắm chặt lấy nó.

Ta kể những suy tính trong lòng cho A Đề, nàng lập tức hiểu ra ý của ta.

Nước mắt chưa khô, nàng đã toàn tâm toàn ý vào kế hoạch.

“Nghe tỷ nói, ta có thể đoán được vài phần.”

“Ta hầu hạ thứ sử hết sức, nên Tạ Liên Khải trong lòng vui mừng, buông lỏng cảnh giác với ta, nhờ đó ta mới có thể vài lần rời khỏi Nguyệt Ảnh Lâu một cách dễ dàng.”

“Nếu tỷ tỷ có thể giữ chân Tạ Liên Khải vài ngày, ta nghĩ mình có bảy phần chắc chắn.”

13

Hôm sau, ta tự mình leo lên giường của lão Hầu gia họ Tạ.

Lão đã già yếu, nên ta học theo cách của các kỹ nữ, tìm mọi cách để làm lão vui lòng. Ta đã vứt bỏ hết tất cả sự tự trọng và liêm sỉ.

“Tạ Liên Khải nói Nguyệt Ảnh Lâu là nơi vui vẻ nhất trần đời, nhưng ta thấy còn không bằng lão già này vui vẻ!”

“Với nhan sắc này của ngươi, dù có ở Nguyệt Ảnh Lâu cũng khó tìm được người sánh bằng, haha!”

Ta ngượng ngùng cười, lấy chiếc khăn lụa, nhúng nước và nhẹ nhàng lau người cho lão.

“Lão gia thật biết trêu ghẹo nô tỳ. Nhưng nhắc đến thiếu gia, nô tỳ có một việc mong lão gia chủ trì.”

Hầu gia đang rất vui vẻ, gật đầu ra hiệu cho ta tiếp tục nói.

“Nô tỳ hôm nay ra ngoài mua sắm, tình cờ nghe vài bà tám ngoài chợ đang đàm tiếu về phủ họ Tạ chúng ta!”

“Chúng nói rằng khi Chu đại nhân vừa đến huyện Tiên Châu, đã thẳng tiến vào Nguyệt Ảnh Lâu, sợ rằng có gì mờ ám với phủ họ Tạ.”

“Nô tỳ nghe thấy lòng không khỏi khó chịu, cũng lo sợ lời đồn lan ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ chúng ta.”

“Thiếu gia và Chu đại nhân vốn giao hảo, sao không để thiếu gia mời Chu đại nhân đến phủ chúng ta, lấy danh nghĩa điều tra nhưng thực chất là dùng tiệc rượu kết thân?”

“Sau đó, để thiếu gia dẫn Chu đại nhân đi kiểm tra các gia tộc danh giá khác.”

“Làm vậy, vừa có thể xóa bỏ nghi ngờ về phủ Tạ, vừa lợi dụng danh tiếng của Chu đại nhân để những kẻ quyền quý đang có mưu đồ đen tối phải nhìn rõ ai mới là chủ nhân thực sự của huyện Tiên Châu này.”

“Nếu gặp kẻ nào lòng dạ xấu xa muốn cầu cạnh phủ chúng ta, cũng có thể nhân cơ hội này mà kiếm thêm chút lợi lộc, thật là một mũi tên trúng nhiều đích, sao lại không làm?”

Lão Hầu gia vuốt nhẹ bộ râu thưa thớt bạc trắng, đôi mắt mờ đục của lão đảo qua đảo lại, rồi cười lớn.

“Không ngờ tiểu nương tử này lại thông minh như vậy!”

Ta lo lắng đến mức nước mắt gần như chực trào.

“Lão gia sao lại đùa cợt nô tỳ thế này, nô tỳ cũng chỉ một lòng vì phủ Tạ gia chúng ta mà thôi, huống hồ hầu hạ Chu đại nhân cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì, nếu thiếu gia mệt mỏi, nô tỳ thà chết cũng không oán thán.”

Lão Hầu gia yêu thương ôm ta vào lòng.

“Ôi chao, đừng nói những lời như thế, ngươi mà chết thì ta đau lòng chết mất!”

Lão lại hừ một tiếng lạnh lùng.

“Nó có mệt mỏi gì đâu? Ta thấy nó ngày ngày chạy vào Nguyệt Ảnh Lâu, thoải mái lắm!”

“Không đánh vào đầu nó vài lần, thì nó sắp ngồi lên đầu ta mất rồi!”

Ta tự hào với lời lẽ hoàn hảo của mình, dù là Tạ Liên Khải cũng khó lòng từ chối được lời mời hấp dẫn này.

Quả nhiên, hôm sau, sau khi bị lão Hầu gia trách mắng một trận, Tạ Liên Khải không còn lui tới Nguyệt Ảnh Lâu nữa.

Hắn không phải là không nghi ngờ ta. Suy cho cùng, lão Hầu gia đã nhiều năm không còn quan tâm đến công việc trong phủ.

Tạ Liên Khải là con trai duy nhất trong nhà, dù các thê thiếp có muốn làm loạn cũng không thể gây ra sóng gió gì lớn. Cạnh lão gia, chỉ còn lại một mình ta là người có trí tuệ.

Nhưng dù hắn suy nghĩ thế nào, chuyện này chỉ có lợi cho hắn mà không hề có hại. Huống hồ, ta ngày ngày cẩn trọng lo liệu mọi việc trong phủ, không để lộ chút sơ hở nào.

Cuối cùng, Tạ Liên Khải coi đó là sức hấp dẫn cá nhân của mình. Khi đi ngang qua ta, hắn mạnh tay sờ má ta.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi đã suy nghĩ cho ta chu đáo như vậy, thật khiến ta không nỡ để ngươi ở lại bên lão già đó nữa.”

Mặt ta trắng bệch.

“Thiếu gia ngài hiểu rõ trong lòng là được, sao lại nói ra miệng, không sợ xấu hổ sao.”

Ta loạng choạng chạy đi, phía sau vang lên tiếng cười lớn của Tạ Liên Khải.

14

Hắn làm sao có thể không vui cho được?

Liên tiếp ba ngày, Tạ Liên Khải cùng Chu đại nhân đi ra ngoài.

Nhờ sự giới thiệu và trợ giúp của Tạ Liên Khải, mọi việc đều tiến hành suôn sẻ.

Hai người cùng vào, cùng ra, cùng ăn uống, cùng vui chơi, nhưng đều ngầm hiểu với nhau mà tránh né Nguyệt Ảnh Lâu.

Lời đồn trong dân gian nhanh chóng thay đổi.

Ban đầu mọi người còn nghi ngờ nhà họ Tạ có điều mờ ám, giờ lại chuyển thành khen ngợi phủ Tạ đức cao vọng trọng, được Chu đại nhân tán thưởng.

“Tiểu Hầu gia tâm thiện, khi có nạn đói còn thu nhận nữ tỳ, phát gạo cứu đói, nghĩ đủ cách làm từ thiện, một người như vậy sao có thể xấu xa được chứ!”

“Ai mà chẳng nói thế, Nguyệt Ảnh Lâu là nơi thanh tao như vậy, làm sao mà một nữ tử nông thôn có thể vào được! Nếu không phải vì Tiểu Hầu gia có lòng tốt, để các cô nương làm vài việc lặt vặt, thì ai có thể nhận được nhiều bạc đến vậy?”

“Cũng chẳng trách sao Chu đại nhân lại trọng dụng nhà họ Tạ đến thế.”

Chỉ trong chốc lát, danh tiếng của nhà họ Tạ lên cao như nước thủy triều, gần như đạt tới đỉnh điểm. Đồng thời, phía cửa sau của nhà họ Tạ cũng không ngừng có những rương vàng bạc châu báu được chuyển vào.

Không cần nói, chắc chắn là do các quan chức quyền quý bị kiểm tra hoảng sợ. Họ muốn dùng tiền tài để kéo Tạ Liên Khải về phía mình.

Hắn chỉ cần cùng Chu đại nhân đi dạo vài ngày, liền thu về cả danh lẫn lợi, hắn làm sao mà không vui sướng cho được?

Chỉ là, hiện tại nhà họ Tạ có thể hưởng thụ danh tiếng vang khắp thành, nhưng đến khi bão táp ập đến, không biết hắn có còn cười thoải mái như vậy được nữa hay không.

15

Ba ngày này, A Đề luôn vùi mình trong Nguyệt Ảnh Lâu.

Nàng không phụ lòng mong đợi, thật sự đã tìm được sổ sách và tranh vẽ.

“Đều nhờ mưu kế của tỷ tỷ! Tạ Liên Khải vì muốn làm cho trót, đã cho Nguyệt Ảnh Lâu đóng cửa.”

“Ta là người được tiểu Hầu gia sủng ái, không ai dám ngăn cản ta.”

“Ngày ấy nghe theo gợi ý của tỷ tỷ, ta nhớ lại những nơi Tạ Liên Khải thường lui tới, sau nhiều lần dò xét, ta thực sự đã tìm được!”

Vì quá xúc động, A Đề thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng ta rõ ràng thấy gò má nàng gầy gò quá mức và quầng thâm sâu trong mắt.

Tình hình bên trong Nguyệt Ảnh Lâu ra sao, ta cuối cùng vẫn không thể biết được. Mặc dù A Đề nói dễ dàng như vậy, nhưng nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực, chỉ có mình nàng biết.

Ta thương xót ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói một câu:

“Ngươi đã chịu nhiều khổ cực rồi.”

Mũi A Đề nhanh chóng đỏ lên, trong mắt lấp lánh những giọt lệ.

Nàng đưa sổ sách và tranh vẽ cho ta.

“Ôi chao! Chuyện nhỏ thôi, khó gì mà làm khó được ta chứ.”

“Ta sợ Tạ Liên Khải phát hiện ra điều bất thường, nên đã vẽ lại một bản tranh, bỏ qua nét mặt của các nữ nhân, nhưng khuôn mặt đê tiện của những kẻ nam nhân thì rõ ràng đến từng chi tiết.”

“Còn về sổ sách, ta đã chép lại một bản, đặt lại cuốn sổ giả, nhưng con dấu trong đó chỉ có thể bắt chước phần nào, nếu để ý kỹ thì có thể phát hiện ra.”

Ta cầm lấy bức tranh, lật vài trang. Chỉ thấy trong người máu nóng dâng trào, tim như bị thứ gì đó bóp chặt, đến mức không thở nổi.

Chỉ thấy những nữ nhân trong tranh bị đặt vào đủ loại tư thế, không còn chút tôn nghiêm nào. Dù nét mặt đã bị bỏ qua, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được sự nhục nhã và tuyệt vọng trong lòng họ.

Trái lại, những kẻ quyền quý trong tranh trông thật thoải mái, thậm chí vô cùng vui vẻ!

Nét vẽ sắc sảo, rõ ràng A Đề cũng nổi giận khi vẽ lại bức tranh này.

Ta lật thêm một trang, ánh mắt vô thức dừng lại trên thân hình nữ nhân trong tranh.

Dù không có gương mặt, không có dấu hiệu đặc biệt, nhưng ta vẫn có thể nhận ra ngay lập tức, đó là tỷ tỷ của ta.

Là tỷ tỷ đã nuôi ta lớn lên từ nhỏ.

Nàng quỳ gối, trong khi kẻ đứng sau lại ngửa mặt lên trời cười lớn, đầy vẻ thỏa mãn.

Bức tranh này nét vẽ rất nặng nề, thậm chí giấy còn nhăn lại.

Rõ ràng A Đề cũng nhận ra người trong tranh giống ta, nên khi vẽ lại, nàng vô cùng khó khăn.

A Đề đưa tay che bức tranh.

Nàng thấp giọng gọi:

“Tỷ tỷ… họ, bọn chúng, sẽ đều phải nhận báo ứng.”

Ta vội vàng gấp cuốn tranh lại, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tỷ tỷ của ta, là người đã nhịn ăn trong nạn đói để dành phần cho ta. Khi đó, ta còn nhỏ dại, chê đồ ăn không ngon. Nàng chưa bao giờ mắng ta, chỉ luôn nhẹ nhàng xoa đầu ta.

“Lạc Lạc ngoan, ráng nhịn một chút, sau này tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi ăn khắp nơi những món ngon nhất.”

Ngay cả khi lần đầu bị hành hạ ở phủ Tạ Hầu, nàng vẫn giấu một ít điểm tâm cho ta.

Cuộc đời của tỷ tỷ ta quá đỗi cay đắng, nàng nghĩ rằng tiểu Hầu gia là sự cứu rỗi của mình. Là tia sáng đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời nàng. Vì vậy nàng không ngần ngại lao vào.

“Tỷ tỷ của ta đã chết vào năm đói kém.”

“Vì thế, ta đã hận Tạ Liên Khải, hận suốt tám chín năm nay.”

A Đề nghe xong toàn thân run lên, một lúc lâu không nói gì.

Rồi ta nghe thấy một tiếng thì thầm khẽ khàng.

“Ta hiểu.”

Rất nhẹ, nhưng rất kiên quyết.