16
Ở phía Tây phố Thanh Hà, huyện Tiên Châu, có một chiếc thuyền nhỏ bán tranh.
Chủ thuyền là Lạc nương tử, người mà ta quen biết.
Ta từng hỏi nàng về tình hình ở Nguyệt Ảnh Lâu.
Muội muội duy nhất của nàng, A Nhiễm, đã vào Nguyệt Ảnh Lâu và không bao giờ trở lại.
Lạc nương tử xuất thân từ nơi phong nguyệt, không ai hiểu rõ những chuyện nhơ nhuốc ở đó hơn nàng. Sau này, nàng đã tự chuộc thân và mở một thuyền tranh nhỏ.
Ngày thường, nàng bán một vài bức tranh ít người để ý, nhờ đó kiếm tiền sống qua ngày.
Dù bản thân rơi vào bùn nhơ, nhưng nàng không để muội muội của mình phải chịu khổ.
A Nhiễm được nàng nuôi dưỡng rất tốt, tính tình ngây thơ, không hề biết đến sự nhơ bẩn của chốn phong nguyệt. Chính vì vậy, chỉ với vài lần ân cần, Tạ Liên Khải đã dễ dàng dụ dỗ được nàng.
Vì đồng bệnh tương liên, Lạc nương tử đối xử với ta vô cùng tốt.
Để tránh tai mắt của mọi người, lần này ta mượn cớ ra ngoài mua sắm, một mình rời khỏi phủ.
Khi thấy ta đến, Lạc nương tử như thường lệ vui vẻ vẫy tay chào:
“Cô nương đến rồi à? Ta mới thêu được một chiếc khăn tay, để tặng cô nương dùng.”
Ta nhận lấy chiếc khăn, thấy trên đó thêu một nhành đào tươi tắn.
Ta nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra hình ảnh tỷ tỷ mặc chiếc áo đào hoa và chiếc bánh đào hoa từng bị ép nát trong chiếc khăn tay.
Khi mở mắt ra, ta cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm.
“Lạc nương tử, ta có một việc vô cùng quan trọng cần nhờ ngươi giúp, có thể… có thể sẽ phải đánh đổi cả tính mạng.”
Sắc mặt của Lạc nương tử thoáng thay đổi, nhưng nàng nhanh chóng nở một nụ cười.
Nàng lớn tiếng gọi:
“Lạc nha đầu, đừng vội đi! Ta vừa làm xong một món điểm tâm mới, phải để ngươi thử qua đã!”
Nói rồi nàng kéo ta vào trong thuyền, buông rèm xuống.
Lạc nương tử biết ta có chí lớn, muốn lật đổ nhà họ Tạ để báo thù. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng ta có thể thực sự làm được.
Nàng lo lắng nhìn chằm chằm ta:
“Nha đầu, ngươi—”
Ta đưa cuốn tranh cho Lạc nương tử.
“Ta đã lấy được cuốn tranh từ Nguyệt Ảnh Lâu, bên trong… ngươi xem thử đi.”
Lạc nương tử cầm lấy, lật vài trang.
Lông mày nàng cau lại, môi mím chặt, trên đôi má vốn luôn nở nụ cười xuân phong, giờ tràn đầy sự phẫn nộ.
Lạc nương tử cũng từng rơi vào đáy bùn, không ai hiểu rõ những đau khổ mà các cô gái trong tranh phải chịu đựng hơn nàng.
Một lúc sau, nàng không thể nhìn tiếp được nữa, ném mạnh cuốn tranh lên bàn.
Tiếng ném vang lên đầy giận dữ, ẩn chứa cả tiếng nghẹn ngào.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
“Biến nó thành tranh sách, để cả thành này đều truyền tay nhau, càng nhiều càng tốt.”
“Được.”
Lạc nương tử đồng ý một cách dứt khoát, khiến ta có phần sững sờ.
“Nhưng chuyện này rất nguy hiểm, không khéo sẽ mất đầu—”
“Trong bức tranh đó, có muội muội của ta.”
Lạc nương tử quay lưng lại với ta, khẽ nói.
17
Trong thành Tiên Châu, đột nhiên lan truyền một bộ tranh.
Nó có tên là ‘Nguyệt Ảnh Bí Tân’.
Không ai biết rõ từ đâu mà nó được truyền ra. Dù sao thì những gì trong tranh cũng mô tả hết mọi thú vui điên cuồng của thế gian.
Điều quan trọng nhất là, các nhân vật chính trong tranh đều là những kẻ quyền quý.
“Nguyệt Ảnh Bí Tân… ngươi nói cái Nguyệt Ảnh này có thể là Nguyệt Ảnh Lâu không?”
“Nguyệt Ảnh Lâu đóng cửa chặt kín, nhưng bên trong lại là nơi mà đám quyền quý làm đủ chuyện phong lưu?”
“Điên rồi! Sao có thể nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu như vậy? Nguyệt Ảnh Lâu chẳng phải là nơi để các quan lớn bàn việc quan trọng hay sao, làm sao có thể làm ra những chuyện này?”
“Đúng vậy, ai cũng nghĩ Nguyệt Ảnh Lâu thanh tao thoát tục, nào ngờ lại bẩn thỉu hơn cả thanh lâu!”
“Nếu ta nhớ không nhầm… trong Nguyệt Ảnh Lâu toàn là nữ nhân lương thiện, mà trong cuốn tranh này có tới mấy chục người, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Thế là nhà họ Tạ lại trở thành đề tài bàn tán khắp thành.
Bao nhiêu lời ca ngợi trước đây, thì nay là bấy nhiêu lời chỉ trích gay gắt.
Phủ Tạ Hầu tuy luôn giỏi giữ gìn hình thức bề ngoài, nhưng thực chất đã đè nén không ít dân chúng.
Có những người tưởng mình được hưởng lợi từ nhà họ Tạ, nhưng đến khi nhận ra thì đã bị lợi dụng quá mức. Chỉ là không ai dám đứng ra đầu tiên.
Cuốn tranh đầy ô uế này đã xé toạc lớp vỏ danh tiếng mà nhà họ Tạ xây dựng bấy lâu.
Những cơn giông tố bắt đầu lùa vào qua vết nứt đó.
Làn sóng phẫn nộ ngày càng lớn, đến mức phủ Tạ Hầu đổ bao nhiêu tiền cũng không dập tắt nổi.
Cuộc hỗn loạn này lớn đến mức Chu thứ sử không thể ngồi yên mà làm ngơ. Toàn thành đều đang chờ một lời giải thích từ hắn.
Trong phủ, Tạ Liên Khải và Chu thứ sử đang bàn bạc trong thư phòng.
Chỉ nghe thấy tiếng đồ vật bị đập loảng xoảng, dường như ai đó đang nổi giận và ném mọi thứ đi.
Trong lòng ta không thể kìm nén được sự khoái chí. Cuối cùng hai người họ cũng sắp xé toạc mặt nhau rồi sao?
Một tay ta giữ chặt cuốn sổ sách trong lòng. Tay còn lại giữ lấy trái tim đang đập thình thịch không ngừng.
Đợi lát nữa, khi Chu đại nhân bước ra, chỉ cần thời cơ thích hợp, ta có thể dâng cuốn sổ này lên, đẩy nhà họ Tạ vào chỗ chết.
Sau một thời gian dài, cuối cùng hai người cũng bước ra.
Ta không thể chờ thêm được nữa, vội lao tới chặn đường Chu đại nhân.
“Đại nhân, đại nhân, thảo dân—”
Nhưng chỉ thấy Chu đại nhân nheo mắt nhìn ta với vẻ nghi ngờ. Trên ngón cái của hắn vẫn đeo chiếc nhẫn ngọc mà Tạ Liên Khải yêu thích nhất.
Vài ngày trước, Tạ Liên Khải đã dâng chiếc nhẫn đó cho Chu đại nhân, tại sao bây giờ hắn vẫn còn đeo?
Nhìn sang Tạ Liên Khải, sắc mặt hắn trầm lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì. Trên gương mặt ấy có sự tức giận, có sự bực bội, nhưng tuyệt nhiên không có vẻ hoảng sợ.
Hắn không hoảng loạn, không sợ hãi, khi hai người bước ra vẫn sát cánh bên nhau, hoàn toàn không phải là dấu hiệu của việc xé toạc mặt nạ.
Tay ta lúc nãy vốn đã nắm chặt cuốn sổ, đột nhiên buông lỏng ra.
Ta khuỵu gối xuống đất, phát ra một tiếng thình.
“Thảo dân xin đại nhân xét rõ, phủ Tạ Hầu bị oan uổng, mong đại nhân nhất định phải minh oan cho thiếu gia chúng tôi!”
18
Chu thứ sử khựng lại một chút, hừ lạnh một tiếng rồi tránh sang một bên mà bước đi.
Ngược lại, Tạ Liên Khải lập tức kéo ta đứng dậy từ dưới đất. Hiếm hoi thay, khuôn mặt hắn đã dịu lại một chút.
“Ngươi quả thật là một kẻ trung thành.”
“Yên tâm đi, Chu đại nhân chỉ đang tức giận chút thôi, hắn sẽ không bỏ mặc phủ Tạ của chúng ta đâu.”
“Dù sao hắn và ta cũng là cá nằm trên cùng một dây thừng mà thôi.”
“Chỉ có kẻ đứng sau giở trò mới là kẻ chán sống.”
Tạ Liên Khải và Chu thứ sử đã đi xa. Lúc này ta mới cảm thấy chân tay mình mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Giống như sóng lớn đang va đập dữ dội trong ngực, ta muốn tự rót một chén trà để làm dịu cổ họng. Thê nhưng tay run rẩy mãi mà không thể rót được.
Ta không còn kìm nén được nữa, muốn hét lên thật lớn, nhưng khi mở miệng, chỉ có tiếng khàn khàn, không ra âm thanh.
Cuốn sổ ghi lại mọi tội ác vẫn còn trong ngực ta, nhưng chẳng ai cần nó cả.
Khó khăn lắm mới tạo ra được một vết rách đầy máu trên danh tiếng của nhà họ Tạ ở thành Tiên Châu khiến vô số người chỉ trích phủ Tạ Hầu.
Dù Chu thứ sử đã từng đến Nguyệt Ảnh Lâu, nhưng khi đối mặt với sự náo loạn như thế này, ta đã tưởng hắn sẽ phân định rõ ràng trắng đen.
Tưởng rằng hắn sẽ đưa ra một lời giải thích, ít nhất cũng phải khôi phục sự thật. Nhưng ta không ngờ rằng, những kẻ đã đồng lõa từ đầu, trái tim của họ vốn đã nhơ bẩn.
Trắng đen chỉ là chuyện trong lời nói.
Dù những kẻ quyền quý trong tranh được vẽ chi tiết đến mức nào, những chỗ riêng tư khó có thể giả mạo. Nhưng nếu thứ sử nói đó là tin đồn, thì nó sẽ thành tin đồn.
Không những thế, vị thứ sử vốn được dân chúng kính trọng này còn quyết tâm điều tra kẻ tung tin đồn.
Hắn muốn giết gà dọa khỉ, trừng phạt kẻ vu khống để thị uy.
Những quan phủ mà ngày thường phải chờ nửa ngày mới được tiếp kiến, giờ lại xét xử nhanh vô cùng.
Ta chợt nhận ra, không biết Lạc nương tử liệu có gặp nguy hiểm không.
Giờ đây, phủ Tạ Hầu này đã không còn chỗ dựa nữa, sẽ không ai chú ý đến ta.
Ta chạy đi, cố gắng chạy thật nhanh.
Ta muốn nhanh chóng đến thuyền tranh của Lạc nương tử, đem toàn bộ số tiền riêng mà ta đã dành dụm suốt bao năm ra.
Ta muốn nàng nhanh chóng rời khỏi thành. Ta cầu mong ông trời, xin đừng để liên lụy đến Lạc nương tử.
Nhưng từ xa, ta đã thấy mấy tên quan binh đang vây kín thuyền tranh.
Con thuyền lay động chao đảo liên hồi, từ ngoài nhìn vào cũng thấy rõ sự tàn tạ, rõ ràng đã bị lục soát một hồi. Những thứ cần đập phá đều đã bị phá hủy.
Lạc nương tử đứng giữa, gương mặt không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, không thấy chút sợ hãi hay thấp kém.
Tên quan binh đứng đầu nhanh chóng rút kiếm ra, chĩa thẳng vào cổ Lạc nương tử.
“Ai đã sai khiến ngươi bịa đặt tin đồn này? Bản gốc của tang vật đâu? Nói mau!”
Đám dân chúng hiếu kỳ vây quanh chật kín, xôn xao bàn tán không ngớt.
Ta lặng lẽ lẫn vào đám đông, không ai chú ý đến ta.
Lạc nương tử không tránh né, chỉ khăng khăng một mực nhận hết mọi chuyện về mình:
“Không ai sai khiến, những gì Lạc nương tử ta vẽ đều là sự thật!”
Lời nói mạnh mẽ ấy khiến lòng ta nghẹn ngào.
Thấy Lạc nương tử không chịu khuất phục, hai tên quan binh không chút do dự, trói chặt nàng lại và áp giải đi.
Ta di chuyển theo dòng người, cố gắng chen chân ra ngoài.
Có một khoảnh khắc, ta đã muốn lao lên và nói hết mọi chuyện.
Là ta đã làm! Là ta chỉ đạo! Chính là ta!
Quan binh kéo Lạc nương tử đi ngược hướng với ta. Lúc nàng ngẩng đầu lên thì ánh mắt của nàng bắt gặp ánh mắt ta.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt kiên cường của Lạc nương tử bỗng lấp lánh nước mắt.
Môi nàng run rẩy, chầm chậm lắc đầu. Cái miệng nàng mấp máy, nàng nói:
“Đi đi! Đi đi!”
19
Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc bị kích động đã lấn át lý trí của ta. Ta chen qua đám đông, mở miệng ra định hét lên.
Đột nhiên, có một đôi tay từ phía sau mạnh mẽ bịt chặt miệng ta lại.
“Tỷ tỷ, đừng làm vậy!”
Đó là A Đề. Thì ra nàng cũng nhân lúc hỗn loạn mà chạy đến đây.
A Đề nắm lấy tay ta, chưa để ta kịp phản ứng, nàng đã kéo ta chạy thật nhanh.
Chúng ta chạy mãi đến khi tới một nơi hẻo lánh không người mới dừng lại.
Nhìn thấy nàng, trong lòng ta mọi cảm xúc như đắng cay, áy náy, hoảng loạn và bất lực cùng lúc trào dâng.
Ta liên tục lẩm bẩm, tự trách mình:
“Ta không thể để liên lụy đến Lạc nương tử, ta… ta đã dành dụm được chút bạc trong mấy năm qua, ta có thể đem hết số đó để chuộc Lạc nương tử ra khỏi nha môn.”
Ta không thể nhìn rõ nét mặt của A Đề, thậm chí không nghe thấy giọng nói của nàng. Có thứ gì đó giống như sóng dữ đập vào tai ta không ngừng.
Ta chỉ có thể ngắt quãng, lặp đi lặp lại cùng một câu nói.
Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bốp’, là A Đề tát mạnh vào mặt ta.
Gương mặt cứng cỏi, đẫm nước mắt của nàng chợt hiện lên rõ ràng trước mắt ta.
“Tỷ tỷ! Lạc nương tử đã bị nha môn bắt đi rồi!”
“Chu Thứ sử đã quyết tâm muốn giết gà dọa khỉ, ai dám cầu xin, đều sẽ bị coi là kẻ chủ mưu mà bắt đi.”
“Tỷ đã có bao năm trời mưu tính, hiện giờ tỷ còn giữ trong tay những tội chứng của nhà họ Tạ, chẳng lẽ tỷ muốn mọi thứ sụp đổ sao?”
“Không… ta không thể.”
“Chúng ta đã vất vả lắm mới tạo được một vết rách trong thành Tiên Châu, cho dù có muốn rút lui cũng đã quá muộn rồi.”
“Tỷ tỷ, nghe ta nói đây, không chỉ Chu thứ sử muốn nghiêm trị kẻ tung tin đồn, mà Tạ Liên Khải cũng đang lục soát Nguyệt Ảnh Lâu để tìm kẻ tiết lộ bí mật.”
“Với tốc độ này, bọn chúng có thể tìm ra sổ sách giả, thậm chí tìm ra ta, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra!”
Lạc nương tử đã bị bắt đi, còn A Đề vẫn đang trong tình thế nguy hiểm.
Ta không thể từ bỏ vào lúc này.
Ta không thể.
20
A Đề nói không sai.
Tạ Liên Khải rất nhanh đã phát hiện sổ sách bị thay thế.
Trong cuốn sổ ấy liên quan đến quá nhiều quyền quý, thậm chí cả thứ sử cũng có tên.
Lạc nương tử trong ngục bị tra tấn dã man, nhưng nàng ấy vẫn khăng khăng không tiết lộ là phía sau mình có kẻ chủ mưu. Mọi tội danh đều do nàng gánh chịu một mình.
Nhưng làm sao Tạ Liên Khải có thể tin điều đó?
“Nguyệt Ảnh Lâu chắc chắn có kẻ phản bội.”
Hắn vốn không nghi ngờ tình cảm và sự phục tùng của nữ nhân.
A Đề khôn khéo, lanh lợi, lại là một cô nhi không nơi nương tựa. Hắn chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng A Đề có thể viết chữ hay vẽ tranh, càng không ngờ rằng nàng dám thực hiện hành động táo bạo như vậy.
Vì thế, dù Tạ Liên Khải đang gây ra sóng gió khắp Nguyệt Ảnh Lâu, đa phần vẫn chỉ nhằm vào thuộc hạ của hắn.
Đêm đã buông xuống, cả thành Tiên Châu chìm vào tĩnh lặng. Nhưng ta biết rằng, mọi thứ đã không còn như trước nữa.
Bão táp sắp đến, và tòa nhà lớn này cũng sắp sụp đổ, nhưng lần này nó sẽ đổ về phía chúng ta.
Thứ sử khi nghe tin Tạ Liên Khải bị mất cuốn sổ kỳ quặc kia thì đã nổi trận lôi đình.
Hắn ra lệnh tăng cường canh gác tại cổng thành, cho dù phải lật tung cả thành cũng phải tìm cho ra cuốn sổ.
Ta đang ở trong phủ Tạ Hầu, mặc dù tạm thời an toàn, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài.
Tạ Liên Khải đã tra xét hết đám thị vệ, tra xét hết kẻ thù, cuối cùng sẽ tra đến các nữ nhân trong Nguyệt Ảnh Lâu, rồi lần ra đến tận phủ Tạ Hầu.
Cổng thành Tiên Châu được canh phòng nghiêm ngặt, cuốn sổ không thể tự chạy trốn được. Rồi sẽ đến ngày chúng ta bị bại lộ hoàn toàn.
Lạc nương tử sẽ bị đánh chết, A Đề cũng sẽ bị đánh chết, và tất cả mọi người sẽ chết vì ta!
Trong lòng ta đầy lo lắng, cuối cùng không thể kìm nén nữa mà nói với A Đề:
“Ta sẽ đến thú tội với Tạ Liên Khải, ta sẽ nói rằng Lạc nương tử là do ta sai khiến, cuốn sổ là do ta trộm, nhưng ta đã đốt nó rồi. Đến lúc đó, muội hãy giữ lấy những chứng cứ này mà sống sót. Nếu… nếu không báo được thù cũng không sao, muội cũng nhất định phải sống tốt!”
A Đề không hề hoảng sợ như ta, bình tĩnh lên tiếng:
“Nhưng tỷ tỷ chưa bao giờ bước chân vào Nguyệt Ảnh Lâu, chữ viết và nét vẽ cũng rất kém, làm sao có thể khiến Tạ Liên Khải tin tưởng được?”
Ta ấp úng, khó khăn mở lời:
‘
“Ta… ta sẽ nói là ta đã thuê người… dù sao thì ta cũng sẽ khăng khăng rằng chính ta đã làm—”
A Đề nắm chặt lấy cánh tay ta.
“Tỷ tỷ, đừng hoảng loạn như vậy, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!”
Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu trong lòng ta cuối cùng vỡ òa.
“Chuyện đã kết thúc rồi! Kẻ gây ra mọi tội lỗi chính là ta!”
“Không phải ai cũng ôm mối hận suốt chín năm như ta! Muội không cần phải hy sinh tính mạng như ta!”
Lúc này, nước mắt A Đề trào ra không sao kìm được.
“Ai nói không có chứ! Ta cũng hận Tạ Liên Khải suốt chín năm!”
“Nỗi đau, nỗi hận của ta không hề ít hơn tỷ chút nào!”