27
Phủ Tạ Hầu, cuối cùng đã sụp đổ.
Tam vương gia hành động quyết đoán, và những bằng chứng ta cung cấp quá đỗi rõ ràng, gần như đã đóng đinh số phận nhà họ Tạ.
Cây cổ thụ lâu năm, gốc rễ chằng chịt đã đổ xuống, kéo theo không ít quan lại quyền quý cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Chu thứ sử vì công tư lẫn lộn mà bị giáng chức, lưu đày đến Thanh Châu.
Nhà họ Tạ bị phán xử tru di cửu tộc.
Khi ta đến thăm Tạ Liên Khải lần cuối, hắn đã tả tơi, không còn phong độ và kiêu ngạo của Tạ tiểu hầu gia năm xưa.
Hai tên lính kìm chặt hắn, nhưng đầu hắn vẫn ngẩng cao, cười nhạo ta.
“Ta không ngờ, kẻ cuối cùng thoát ra lại là ngươi.”
Ta kìm nén cơn thịnh nộ muốn xé xác hắn thành trăm mảnh, run giọng nói:
“Làm sao ngươi có thể không ngờ? Chín năm trước, ngươi hại chết tỷ tỷ ta, hại chết cả gia tộc phó sứ An phủ ti nhà họ Tô.”
“Ngươi đã hại chết biết bao nhiêu mạng người vô tội, suốt chín năm qua, ngươi đáng lẽ phải đêm nào cũng sống trong sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên!”
Tạ Liên Khải hậm hực nhìn ta, chẳng chút ăn năn, ngược lại hắn ngửa mặt cười lớn.
“Tô Đề, A Đề. Con tiện nhân ấy nói với ta rằng nàng ta tên là A Đề, ta cứ ngỡ cái tên đó có nghĩa là nàng ta đang kêu khóc, nghe vô cùng kích thích.”
“Ai ngờ lúc sắp chết, nàng ta lại nói rằng tên nàng ta là chữ Đề trong Kim bảng đề danh, ngươi nói có nực cười không?”
“Ngươi không phải coi Tô Đề như muội ruột sao? Ngươi có biết nàng dưới thân ta đã bị chơi đùa đến mức nào không?”
“Trong cuốn tranh đó, thực ra có rất nhiều bức vẽ nàng ta.”
“Nàng ta ngoan ngoãn đến vậy, nên đám thiếu gia đều thích nàng lắm, sao ngươi không phát hiện ra bức nào cả?”
Mặt ta trắng bệch, cuốn tranh ô uế và nhục nhã đó, ta không đủ can đảm để xem kỹ.
Khi lật đến trang của tỷ tỷ ta, ta đã không thể tiếp tục xem tiếp được nữa.
Cuốn tranh đó do chính A Đề vẽ, nên ta không ngờ trong đó còn có hình nàng…
“Dù ta có tra tấn thế nào, con tiện nhân đó vẫn không nói một lời, không tiết lộ nơi ngươi trốn.”
“Ngươi có biết trước khi chết nàng ta đã nói gì không? Nàng ta không thể ngăn được mình mà gọi ngươi, nàng ta nói: Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Nàng nói nàng đau lắm!”
“Đau cái gì? Nàng ta vốn rất giỏi tận hưởng dâm loạn cơ mà, được ta cho ngồi trên ngựa gỗ không phải rất vui vẻ sao, ha ha ha ha!”
Tạ Liên Khải lại cười sằng sặc, cười đến mức ho khan liên tục.
Ác quỷ! Ác quỷ!
Tại sao trên đời này lại có loại súc sinh tàn nhẫn, khát máu như thế?
Sự phẫn nộ dồn nén khiến ngực ta tức thở, ta không chịu nổi nữa, rút cây trâm cài tóc ra, lao vào đâm hắn điên cuồng.
Đám lính kìm chặt hắn, khiến hắn không thể giãy giụa.
Máu bắn tung tóe lên người ta, lên mặt ta, từ từ làm mờ đi đôi mắt của ta.
Tam vương gia đứng bên cạnh nhìn, cuối cùng đưa tay ngăn ta lại.
“Trưởng công chúa đã dặn ta, phải giữ lại mạng chó của hắn, cho hắn chết thế này thì quá nhẹ nhàng.”
Lời nói ấy đánh thức ta.
Cây trâm trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng ‘keng’.
Tam vương gia còn cho gọi thái y giỏi đến chữa trị cho Tạ Liên Khải. Hắn bị hành hạ mỗi ngày nhưng không được chết.
Chỉ là như thế vẫn chưa thể làm người chết yên nghỉ, và cũng không đủ để xoa dịu cơn hận trong lòng ta.
So với những tội ác của hắn, sự tra tấn này, vẫn là quá nhẹ, quá nhẹ.
Nhưng để đi đến đây, ta đã dốc toàn bộ sức lực của mình.
Gia tộc nhà họ Tô đã được rửa oan, để bày tỏ sự hối lỗi, cha con nhà họ Tô được truy phong, thăng quan hai bậc. Nhưng thật đáng tiếc, người mong muốn chứng kiến cảnh này nhất, lại không còn nữa.
Toàn bộ Nguyệt Ảnh Lâu bị san bằng.
Khi ngọn lửa hừng hực cháy lên, ta thấy tỷ tỷ cười rạng rỡ với ta:
“Lạc Lạc, khi tỷ tỷ phát đạt rồi, sẽ dẫn ngươi đi ăn những món ngon nhất trên đời.”
Ta nghe thấy giọng A Đề dịu dàng nhưng kiên định: “Ta hiểu.”
Nàng nói nàng hiểu.
Ta lúc đó không để tâm đến, nhưng ta đâu có ngờ rằng, khi Tiên Châu gặp nạn đói, nàng chỉ mới là một đứa trẻ sáu tuổi.
Nàng mang theo nỗi oan của gia tộc nhà họ Tô và mối thù diệt môn, kiên quyết bước vào Nguyệt Ảnh Lâu.
Cho đến hôm nay, nàng đã chịu bao nhiêu khổ đau và tra tấn, ta không biết.
Nàng chưa bao giờ kêu đau, nhưng khi ta tắm rửa cho nàng, nàng lại quay lưng lại và lặng lẽ khóc. Những giọt nước mắt rơi tí tách xuống thùng tắm, tạo nên những vòng tròn gợn sóng.
Ta chỉ coi như không thấy.
Ta nghe thấy Lạc nương tử thì thầm, nói rằng trong tranh có muội muội của nàng.
Nàng nói cả đời mình sống cúi đầu, tham sống sợ chết. Nhưng khi bị bắt, nàng đã dùng hết sức để bảo ta chạy.
Nàng rõ ràng là một người yếu ớt như vậy, nhưng dù bị đánh đến chết, cũng không tiết lộ tên của ta.
Ta còn nghe thấy tiếng Quỳ Quỳ liên tục hỏi ta: “Tỷ tỷ của con đâu rồi, khi nào tỷ ấy về?”
Lưu bà bà thậm chí vẫn dựa vào khung cửa, khi nhìn thấy ta, bà mỉm cười: “Tiểu Thúy sẽ về mà, đúng không?”
Tiếng nói của họ vây quanh ta. Còn ta thì im lặng không nói nên lời.
Ta biết trả lời họ thế nào đây? Ta chỉ có thể im lặng không nói, xem như câu trả lời của mình.
28
Rất lâu, rất lâu về sau.
Ta đã lập một ngôi mộ áo cho A Đề, Lạc nương tử, phu thê Lưu bà bà. Ta đem bọn họ hôn cùng chỗ với tỷ tỷ ta.
Mỗi năm, ta lại đến để trò chuyện cùng các nàng.
Ta nói với tỷ tỷ rằng, giờ đây ta muốn ăn gì cũng được, sau này ta sẽ ăn rất nhiều món ngon.
Ta nói với A Đề rằng, muội thấy không, ta đã giữ lời hứa với muội, sau khi báo thù xong, ta đã đi học chữ, và chúng ta sẽ mở một học đường.
Hiện tại ta đã học được rất nhiều chữ rồi.
Trưởng công chúa đã đặc cách cho ta mở một học đường dành cho nữ tử. Có rất nhiều người đến đây để học chữ.
Ta ngồi lại đó rất lâu, cho đến khi đôi chân ta tê dại.
Hồi còn trẻ, ta bị thương ở chân khi đi đến kinh thành, nên hễ ngồi hoặc đứng lâu một chút là đôi chân lại tê buốt.
Trời dần tối, một cô bé nhỏ nhắn chạy đến đỡ ta dậy.
“ Lạc a di ơi, con tan học rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Ta cười, khẽ véo mũi nàng.
“A Đề có ngoan ngoãn học hành không?”
“Dĩ nhiên rồi, A Đề sau này sẽ thi đỗ trạng nguyên, sẽ có tên trên bảng vàng nữa!”
Ta quay về nhà, nhưng trước khi rời đi, ta nhìn lại một lần cuối.
Điều mà ta không nói với các nàng là—
Sau khi các cô gái trong Nguyệt Ảnh Lâu trở về nhà, họ đều xem ta là ân nhân cứu mạng.
Họ nói rằng, thiện ác có báo, trời cao có mắt. Chỉ cần mặt trời còn chiếu sáng, tội ác sẽ không tồn tại mãi.
Nhưng thực sự có phải như vậy không?
Nữ tử không quyền không thế muốn báo thù thì phải đánh đổi cả tính mạng này.
Nếu không có những quyền quý lớn mạnh hơn can thiệp, chúng ta vẫn chỉ là những con chim nhỏ bị ép vào đáy vực sâu.
Không ai quan tâm, mặc kệ bị chà đạp, cả đời cũng không thể vùng lên.
Cần phải hy sinh nhiều mạng sống đến vậy, mới mở ra được một con đường máu.
Ta có thực sự coi như đã thành công không? Thế giới này, có thực sự công bằng không?
Trưởng công chúa từng nói với ta rằng, sẽ có một ngày như vậy. Ngày mà trời yên biển lặng, nam nữ bình đẳng.
Liệu có thật sẽ có một ngày như vậy không?
Chắc là sẽ có thôi.
Ta vẫn muốn tin tưởng vào tương lai đầy tốt đẹp đó.
HẾT