Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI Chương 6 TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI

Chương 6 TIỂU HẦU GIA MANG VỀ MỘT CÔ NHI

7:00 chiều – 16/09/2024

21

Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

A Đề lặng lẽ lau nước mắt. Lúc này, ánh trăng qua khung cửa sổ rọi vào, khiến khuôn mặt nàng trở nên tĩnh lặng mà bình yên.

“Tỷ tỷ, ta chưa từng kể với tỷ, tên thật của ta là Tô Đề, là chữ ‘đề’ trong ‘Kim bảng đề danh’.”

“Phụ thân ta là Tô Kiến An, phó sứ của An phủ ti.”

Ta đã sớm biết thân thế của A Đề không đơn giản, nhưng vì nàng không nói, ta cũng không hỏi.

Không ngờ, nàng lại là con gái quan gia. Vậy mà nàng vẫn chấp nhận dấn thân vào vũng bùn nhơ nhớp đó sao? Sao nàng có thể chịu được những tủi nhục này chứ!

Sự ngạc nhiên và đau lòng trong mắt ta, A Đề đều thấy rõ.

Nàng khẽ cười khổ, nhếch nhẹ khóe miệng, rồi bắt đầu kể về câu chuyện của mình.

Hóa ra, chín năm trước, khi Tiên Châu gặp nạn đói, Tô phó sứ được lệnh đến Tiên Châu cứu trợ.

Huynh trưởng của A Đề là Tô Thụ, đã nhận được một tấm thiệp mời từ Nguyệt Ảnh Lâu. Nhưng sau khi đến đó, hắn lập tức quay về.

“Với tính cách cương trực của đại huynh ta, chắc chắn hắn không chỉ không chấp nhận những giao dịch bẩn thỉu ở Nguyệt Ảnh Lâu, mà còn lớn tiếng yêu cầu đóng cửa nhà họ Tạ.”

Chính vì vậy, Tô Thụ đã khiến gia tộc Tô gặp tai họa.

Hắn không chấp nhận những ân huệ và lợi ích từ Nguyệt Ảnh Lâu, nhưng có rất nhiều con cháu quan gia sẵn sàng chấp nhận.

Họ câu kết với nhau, không chỉ thiết kế nuốt trọn số lương thực cứu trợ mà còn đổ mọi tội lỗi lên đầu nhà họ Tô.

Năm đó, Tô Đề mới chỉ sáu tuổi. Phụ thân nàng vừa mới giải thích ý nghĩa tên nàng cho nàng nghe.

“Ông nói, ta hy vọng ca ca của con sẽ thành đạt, nhưng kỳ vọng của ta với con cũng chẳng hề ít hơn.”

“Đừng vì con là con gái mà hạ thấp yêu cầu với bản thân.”

“Con phải học hành chăm chỉ, con là Tô Đề, là chữ ‘đề’ trong ‘Kim bảng đề danh’.”

Khi A Đề kể chuyện, ánh mắt nàng xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo một nỗi u sầu không nói thành lời.

Người kể chuyện nói với vẻ thản nhiên, như đang kể về chuyện của ai đó chứ không phải là nỗi đau sâu tận tâm can của mình.

Nàng bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng người nghe như ta lại không thể ngăn được nước mắt.

Sau đó, nhà họ Tô bị vu oan là đã nuốt trọn lương thực cứu trợ.

Phó sứ An phủ ti, Tô Kiến An, vốn là người cương trực, tự mình hành sự. Tô Thụ giống hệt cha mình, cũng là người có tính cách thẳng thắn không cúi đầu trước quyền thế.

Ngày thường, hai cha con họ đã đắc tội với không ít quan lại.

Nay có cơ hội đè đầu hai cha con bọn họ nên mọi người đều dâng sớ tố cáo, khiến thánh thượng nổi giận và ra lệnh xử trảm toàn bộ gia tộc nhà họ Tô.

Chỉ vì Tô Đề còn nhỏ, quản gia trung thành trong phủ đã lấy con gái mình thế mạng, nên Tô Đề mới có thể sống sót.

Vào thời điểm đó, nàng chỉ biết rằng huynh trưởng của mình đã nhận được thiệp mời từ Nguyệt Ảnh Lâu và không bao giờ trở về nhà được nữa.

Cho nên, ngay từ lúc đầu, Tô Đề đã quyết tâm đến Nguyệt Ảnh Lâu. Dù ta có ngăn cản thế nào, dù biết đó là địa ngục sâu thẳm, nàng vẫn nhất định phải đi.

Nàng báo thù, không chỉ vì chính mình, mà còn vì cả gia tộc nhà họ Tô.

“Chín năm trước, A tỷ của tỷ chết vì đã bước vào Nguyệt Ảnh Lâu.”

“Còn ca ca của ta, chết vì không bước vào Nguyệt Ảnh Lâu.”

“Nỗi hận của ta với Tạ Liên Khải, sâu đậm chẳng khác gì của tỷ cả.”

22

A Đề nói xong, chúng ta nhìn nhau hồi lâu mà không ai lên tiếng.

Ta muốn nói điều gì đó để an ủi nàng, nhưng nhận ra mình chẳng thể thốt ra lời nào.

Nói gì cũng vô ích.

Ngày nhỏ, người ta thường nói, sinh ra trong thời loạn mới gọi là đau khổ. Còn chúng ta sinh ra trong thời thái bình, đáng ra nên cảm kích. Nhưng tại sao, chúng ta rõ ràng sống trong thời thái bình, mà lại phải sống trong cảnh khổ cực như vậy?

“Ta từng muốn tự mình giải oan cho gia tộc nhfa họ Tô, nhưng một mình ta không thể làm được.”

“Tỷ tỷ, tỷ phải nhớ kỹ, phụ thân ta là Tô Kiến An, phó sứ của An phủ ti, huynh trưởng của ta tên là Tô Thụ, họ đều là… đều là người tốt! Là những người rất tốt, là những vị quan thanh liêm.”

A Đề nghẹn ngào, cố nén nước mắt, nhưng rồi những giọt lệ ấy cũng lăn xuống.

Thấy nàng căn dặn ta như vậy, trong lòng ta dấy lên sự nghi ngờ, cảm giác như… một lời phó thác.

A Đề thông minh đến vậy, ta chưa kịp hỏi thì nàng đã giải thích những băn khoăn trong lòng ta.

“Tỷ tỷ, vừa rồi ta nói rằng mọi chuyện chưa đến đường cùng, đó là thật.”

“Trước kia, ta cứ nghĩ rằng quan viên từ kinh thành đến đều công minh như cha ta, nhưng thực tế không phải vậy.”

“Tuy nhiên, thành Tiên Châu đã loạn, dù Chu thứ sử có phong tỏa cổng thành, hắn cũng không thể phong tỏa lòng dân.”

“Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn có thể tố cáo lên triều đình.”

“Trưởng công chúa ở kinh thành, tính tình nóng nảy, ghét kẻ ác như cừu, không chịu nổi cảnh quyền thế đè ép người khác. Tỷ chỉ cần đến kinh thành, đánh lên trống đăng văn, công lý sẽ được phán xét.”

“Tỷ tỷ, tỷ thấy đấy, chúng ta vẫn còn cơ hội, đúng không?”

Đôi mắt đen láy trong suốt của nàng thật sạch sẽ, chứa đầy sự dịu dàng và kiên định. Nhìn vào nó, bỗng dưng ta cảm thấy mình có thêm vô số dũng khí.

Ta nắm lấy tay nàng, định kéo nàng đứng lên.

“Được! Chúng ta cùng đi! Chúng ta đến kinh thành tố cáo!”

Ta dùng sức kéo nàng, nhưng A Đề vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Tỷ tỷ… ta không thể đi được.”

“Tại sao?”

“Tỷ là người của phủ Tạ Hầu, ta là người của Nguyệt Ảnh Lâu, sổ sách đã mất, không ai trong Nguyệt Ảnh Lâu dám manh động. Nếu ta đột nhiên biến mất, chẳng phải sẽ tự lộ chân tướng sao?”

“Chưa kể, Tạ Liên Khải lập tức sẽ phát hiện ra, mà cổng thành được canh gác nghiêm ngặt, ta cũng không thể vượt qua.”

“Tỷ tỷ, tỷ đã ở Tiên Châu hơn mười năm, dù sao ta cũng chỉ là người từ nơi khác đến, không quen thuộc nơi này như tỷ.”

“Ta sẽ ở lại trong phủ để che giấu cho tỷ, tỷ cần nghĩ cách vượt qua đám lính canh cổng thành, như vậy mới có cơ hội thành công.”

“Tỷ tỷ, người đó phải là tỷ, và cũng chỉ có thể là tỷ. ”

23

Trong đêm tĩnh mịch, ánh mắt của A Đề nóng rực và mạnh mẽ.

Trong đêm dài vô tận, luôn cần có người đầu tiên bước về phía trước. Luôn cần có… vô số người hy sinh và đổ máu vì điều đó.

Ta không còn khăng khăng đòi A Đề cùng ta rời đi. Những gì nàng nói chính là cách tốt nhất mà chúng ta có thể thực hiện được.

Việc ta có thể làm là nhanh chóng ra khỏi thành, nhanh chóng trở về. Cứu những người đang chịu khổ, và cứu thêm những người vẫn còn trong cảnh khổ sở.

“A Đề, trong những ngày ta lên kinh, muội nhất định phải cẩn trọng.”

“Ta đã hạ đủ liều thuốc cho Tạ Liên Khải, từ giờ về sau, dù hắn có muốn làm nhục muội thì cũng chỉ có lòng mà không đủ sức.”

“Muội nhất định phải cẩn thận, đợi ta quay về.”

A Đề vỗ nhẹ tay ta như để an ủi.

“Tỷ tỷ, yên tâm đi, đường lên kinh xa xôi, tỷ phải bảo trọng, ta đợi tin vui của tỷ.”

Ta mang theo cuốn sổ danh sách khách hàng, danh sách các cô gái, cùng với những lời tố cáo đã được ký tên điểm chỉ, và thứ quan trọng nhất là cuốn sổ ghi chép.

Để không thu hút sự chú ý, ta chỉ mang theo một ít bạc vụn. Lợi dụng đêm tối dày đặc, ta lặng lẽ rời khỏi phủ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, ta nhìn A Đề một lần cuối. Lúc đó, ta vẫn chưa hiểu tại sao ánh mắt nàng lại lạnh lẽo và quyết liệt đến vậy.

Khi con người có một mục tiêu không thể không đạt được, họ sẽ luôn tìm ra cách, bất kể là cách gì.

Phu quân của Lưu bà bà là người chở hoa dạ hương vào ban đêm.

Con gái lớn của bà là Tiểu Thúy, cũng bị thuộc hạ của Tạ Liên Khải bắt vào Nguyệt Ảnh Lâu.

Mỗi khi Lưu bà bà hỏi ta, con gái bà ở Nguyệt Ảnh Lâu có sống tốt không, có làm gì khiến khách quý tức giận không.

Ta luôn nói: “Tiểu Thúy nhanh nhẹn lắm, làm việc ở Nguyệt Ảnh Lâu rất tốt!”

Lưu bà bà sẽ nheo mắt cười: “Tốt là được, tốt là được!”

Bây giờ, ta đột nhiên xông vào nhà Lưu bà bà giữa đêm khuya. Không nói lý do, cũng không nói định đi đâu. Chỉ là nhờ bà giúp ta ra khỏi thành ngay trong đêm nay.

Lưu bà bà thoáng giật mình, nhưng chỉ trong chốc lát đã hiểu ý của ta.

“Cô nương, bà già này không biết tại sao cô muốn ra khỏi thành, nhưng vì cô là bạn tốt của Tiểu Thúy, ta tin cô!”

“Chỉ là giờ cổng thành canh phòng nghiêm ngặt, nếu muốn ra khỏi thành thì cô chỉ có thể trốn trong xe phân của phu quân ta, cô chịu nổi không?”

Bà ấy không hỏi tại sao ta phải ra khỏi thành, chỉ vì ta muốn đi, nên bà sẵn lòng giúp đỡ.

Ta gật đầu thật mạnh. Trước khi đi, ta hít sâu một hơi.

“Lưu bà bà! Bà sẽ sớm gặp lại Tiểu Thúy thôi, ta hứa!”

Bà ấy dựa vào khung cửa, vẫy tay chào ta.

Không biết bà ấy nhớ đến chuyện gì mà khẽ cúi đầu cười.

24

Ta kiên quyết yêu cầu Lưu lão bá đổ đầy phân nước vào trong xe phân.

Sau đó ta lại dùng giấy dầu quấn chặt chứng cứ lại từng lớp từng lớp kĩ càng, bảo đảm nó sẽ không bị thấm ướt.

Hít một hơi thật sâu, rồi ta chui vào trong xe phân. Mùi hôi thối của phân nước lập tức tràn ngập cơ thể ta. Ta cảm thấy mắt cay xè. Cũng không biết là do bị mùi hôi xộc vào hay vì ta thực sự muốn khóc.

Chiếc xe lắc lư liên tục, chẳng mấy chốc đã đến cổng thành.

Quan binh giữ cổng hỏi:

“Đi làm gì đấy!”

Lưu lão bá cung kính trả lời:

“Bẩm quan gia, đưa xe phân nước ra khỏi thành để xử lý hoa dạ hương, mùi nặng lắm—ấy quan gia!”

Ngay lúc đó, tên lính bên cạnh bỗng dưng giật mạnh nắp xe lên. Tim ta cũng nhảy dựng lên theo.

Dưới ánh trăng u tối, nước phân đen vàng xen lẫn vào nhau bốc lên mùi thối khủng khiếp.

Mùi hôi thối nồng nặc đó khiến mấy tên quan binh bịt mũi, ghê tởm đến mức quay ra nôn thốc nôn tháo.

“Mau đi mau đi, hôi chết đi được!”

Thế là, một cánh cổng thành đã được vượt qua như thế.

Ta ở ngoài thành, những người chìm trong khổ nạn thì vẫn còn ở trong.

Đi được một khoảng khá xa rồi, Lưu lão bá kéo ta ra khỏi đống phân nước, đưa cho ta một bộ quần áo sạch.

“ Đây là quần áo mà Lưu bà bà bảo ta mang theo, là quần áo của Tiểu Thúy để lại, không biết ngươi mặc có vừa không.”

Ta toàn thân đầy phân nước hôi thối, nhưng ta không quan tâm gì nữa, chỉ giữ chặt chứng cứ trong lòng, không thể mở mắt hay nói gì được.

Lưu lão bá vội dùng khăn lau mặt cho ta.

“Ôi, con ơi, thật khổ cho con quá.”

Ta cười nói:

“Con không khổ, thật sự không khổ chút nào!”

Từ Tiên Châu đến kinh thành, gần năm trăm dặm. Số bạc ta mang theo không nhiều. Không biết cưỡi ngựa, cũng không có tiền thuê xe ngựa, thứ duy nhất ta dựa vào là đôi chân này.

Ta ngày đêm đi bộ, đi đến khi chân sưng phồng lên tích đầy máu me thì ta chích cho nó vỡ ra rồi tiếp tục đi. Đi đến khi đôi chân tê dại, dường như không còn là của mình nữa.

Nhưng kinh thành, vẫn chưa đến.

Trong tay ta không chỉ nắm giữ hy vọng của riêng mình.

Ta còn nắm giữ hy vọng của Quỳ Quỳ, người vẫn luôn chờ tiếng đàn của A tỷ của mình.

Ta còn nắm giữ hy vọng của Lạc nương tử trên thuyền tranh, người bị hành hạ trong ngục nhưng chưa bao giờ tiết lộ tên ta.

Ta còn nắm giữ hy vọng của Lưu bà bà, người vẫn mong đợi Tiểu Thúy quay về.

Và còn A Đề… nỗi oan của gia đình nàng vẫn chưa được giải, nàng còn đang chờ ta trở về.

Và còn hàng trăm thiếu nữ lương thiện trong Nguyệt Ảnh Lâu bị sỉ nhục mỗi ngày. Nàng, và tất cả các nàng, đều đang chờ ta.

Vì vậy ta phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Ta đi suốt ngày đêm không ngừng không nghỉ, cuối cùng sau ba ngày đã đến kinh thành.

Thấy trống đăng văn ngay trước mắt nhưng đôi chân của ta như bị đổ chì. Mỗi khi nhấc lên, cảm giác nặng nề như nghìn cân, mỗi bước lại đau thấu tận tim gan.

Những vết máu rộp lên rồi lại vỡ, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi biến thành lớp da thịt mủ máu thối rữa.

Từng bước từng bước, để lại những dấu chân đẫm máu.

Ta nhấc búa lên, dồn toàn bộ sức lực còn lại để đánh vào trống.

“Bùm—bùm—”

25

Những lời tố cáo từ lâu đã khắc sâu vào tâm trí ta. Ngay khi trưởng công chúa hỏi, ta liền thao thao bất tuyệt kể ra.

Nói về việc phủ Tạ Hầu cấu kết bất hợp pháp với quyền quý, nói về việc Nguyệt Ảnh Lâu giam giữ nữ nhân lương thiện.

Nói về việc Chu thứ sử phân biệt trắng đen không rõ, người tố cáo thì bị vu oan ngược lại.

Ta đã đưa ra từng cuốn danh sách, lời cáo trạng dài, cùng hàng trăm dấu vân tay của các thiếu nữ. Còn có cuốn sổ ghi lại những giao dịch nhơ bẩn.

Tất cả ta đều trình ra.

Trưởng công chúa nghe mà mắt như muốn bốc lửa.

Ta quỳ sụp xuống đất.

“Xin thánh thượng minh xét, xin trưởng công chúa hạ cố soi xét!”

Ta đã chứng kiến quá nhiều bất công, trải qua quá nhiều thất vọng và tuyệt vọng.

Nếu lần này bị đả kích nữa, ta sẽ không ngần ngại mà lao đầu vào cột trước đại điện.

Ta không muốn sống cuộc đời đầy nhục nhã và chịu đựng thêm nữa.

May thay, thánh thượng chịu đứng ra bảo vệ ta, trưởng công chúa cũng chịu đứng ra vì ta.

Nàng thậm chí còn đứng dậy, đỡ ta lên, không chút ghê sợ trước sự dơ bẩn và mùi hôi thối trên người ta.

“Đi được đến đây, ngươi vất vả rồi.”

“Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, những việc tiếp theo, cứ để ta lo.”

Ta gật đầu thật mạnh, rồi lại lắc đầu thật nhanh.

Những giọt nước mắt pha lẫn máu bẩn rơi xuống vạt áo của trưởng công chúa. Ta nghẹn ngào nói:

“Thảo dân đội ơn trưởng công chúa!”

“Nhưng… nhưng thảo dân còn phải quay về, các tỷ muội của ta vẫn đang đợi ta.”

26

Trưởng công chúa đã thỉnh cầu thánh thượng hạ chỉ, phái Tam vương gia đến Tiên Châu để dẹp loạn. Nàng còn sắp xếp xe ngựa nhanh chóng hộ tống ta trở về thành Tiên Châu.

Khi ta về đến Tiên Châu, mọi thứ dường như vẫn như cũ, nhưng cũng có thể đã hoàn toàn thay đổi.”

Ta muốn xin nha môn thả người, vì Lạc nương tử vô tội, nhưng quan lại nói với ta rằng, nàng đã không chịu nổi cực hình và đã chết.

Tạ Liên Khải sai người tra tấn đủ cách, ép nàng khai ra kẻ phản bội trong Nguyệt Ảnh Lâu, nhưng Lạc nương tử vẫn im lặng đến cùng.

Nghe nói, sau đó có người đã lột sạch quần áo của nàng, dùng nước sôi dội lên thân thể nàng hết lần này đến lần khác. Sau đó bọn chúng dùng lược chải đi chải lại lên những vết thương đầy máu thịt…

Cuối cùng, khi nàng trút hơi thở cuối cùng, trên cơ thể không còn một chỗ da nào lành lặn.

Ta đã không thể cứu được nàng, dù đã dốc toàn lực để đến kinh thành, ta vẫn không thể cứu được nàng.

Vậy còn A Đề thì sao? A Đề của ta đâu rồi?

Ta muốn nói với nàng rằng Đại Lý Tự đã đồng ý xét xử lại vụ án oan của gia tộc nhà họ Tô. Nàng có thể tận mắt chứng kiến đại thù được báo.

Nhưng… ta không thể tìm thấy nàng ở đâu cả.

Hóa ra, ngay sau khi ta rời đi, Tạ Liên Khải đã phát hiện ra hành động của ta. Hắn cũng đã tra ra việc A Đề thường xuyên lui tới phòng ta.

Hắn giam giữ A Đề, còn muốn làm nhục nàng. Nhưng hắn đã mất khả năng đó, cơn giận dữ khiến hắn cho người tra tấn A Đề bằng cực hình.

A Đề chịu đựng nỗi đau đớn cùng cực, nhưng không thốt ra một lời nào.

Tạ Liên Khải rõ ràng biết người trốn đi là ta. Nhưng dù hắn có tra xét thế nào, dùng đủ mọi hình phạt, không ai khai ra ta.

Cuối cùng, hắn tìm đến nhà Lưu bà bà. Bà ấy chỉ nói rằng không biết gì cả. Sau đó cả hai phu thê bọn họ đều bị chém chết dã man.

A Đề bị tra tấn đến gần chết. Cuối cùng, Tạ Liên Khải phát điên và ném nàng ra bãi tha ma. Một bầy chó hoang đói khát đã cắn xé nàng đến chết.

Đại thù đã được báo, ta đáng lẽ phải cảm thấy có sức mạnh vô tận để chia sẻ cùng các tỷ muội của mình. Nhưng giờ đây, ta không còn tìm thấy ai để nói chuyện với mình nữa.

Ta dựa vào tường, đôi chân đã chẳng còn cảm nhận được đau đớn. Chỉ còn nỗi đau trong tim dâng trào như thủy triều.

Thật sự… thật sự đau đớn vô cùng.