15
Lục Thanh Lâm có lẽ chưa nghĩ ra cách nào để gặp ta. Rõ ràng Phù Nguyệt đích thân đi mời, vậy mà hắn lại đến trễ hơn bình thường tận hai canh giờ.
“Thân thể tốt hơn chưa?”
Ta “ừ” một tiếng, xuống giường rồi quỳ thẳng xuống đất. Lục Thanh Lâm vội vàng cúi người đỡ ta dậy, trong mắt lộ vẻ hốt hoảng.
“Nàng đang làm gì vậy? Chẳng lẽ nàng cũng muốn theo quốc trượng ra biên cương? Trẫm không cho nàng quỳ, trẫm không nhận, cũng không cho phép!”
Ta lắc đầu:
“Hoàng thượng, người hãy để ông ấy đi đi.”
“Vậy còn nàng?”
Ta cười khổ:
“Ta đương nhiên sẽ ở lại. Người đã nói không cho phép, ta còn có thể đi đâu?”
Lục Thanh Lâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy ta đặt lên đùi:
“Không trách trẫm sao?”
“Không trách.”
“Triều cục bất ổn, lúc này nếu phụ thân ta ở lại, khó tránh có kẻ sẽ tìm cớ sinh sự. Rời đi là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là, ông ấy vừa đi, hoàng thượng ở triều đình sẽ càng thêm khó khăn.”
Lục Thanh Lâm xoa đầu ta, thở dài:
“Đúng là có chút khó khăn.”
“Thừa tướng thế lực lớn, gốc rễ lại sâu. Phụ hoàng năm xưa lo ngại sau khi băng hà, thừa tướng sẽ một mình nắm quyền nên mới quyết định chọn con gái nhà họ Tống làm hoàng hậu. Phần là vì tin tưởng Trấn Nam Tướng quân trung can nghĩa đảm.”
“Nhưng thừa tướng ấy mà, đúng là thừa tướng tốt của trẫm, không để lại cho trẫm chút đường lui nào.”
Lục Thanh Lâm nhíu mày, trong mắt thoáng hiện vẻ phiền muộn.
Ta không hiểu sao lại giơ tay lên vuốt ve chân mày của hắn:
“Phụ thân tuy không thể ở lại triều đình, nhưng có thể vì hoàng thượng mà trấn thủ biên cương. Ngoại loạn được dẹp yên, hoàng thượng mới có thể toàn tâm diệt trừ nội họa.”
Lục Thanh Lâm vốn còn chút phiền muộn, nhưng ánh mắt hắn lập tức tràn ngập sự dịu dàng.
Hắn trân trọng hôn lên chân mày và đôi mắt ta, hứa hẹn:
“Đợi khi cục diện ổn định, trẫm nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng một hôn lễ thật rình rang, thập lý hồng trang nghênh nàng vào cung làm Hoàng Hậu tôn quý của trẫm.”
“Trẫm hứa với nàng, cả đời này trẫm chỉ có một mình nàng, tuyệt đối không như phụ hoàng, năm thê bảy thiếp, để nàng cô độc trong cung, buồn bã mà qua đời.”
Ta có chút kinh ngạc, đây không phải là lời của một nam tử bình thường, mà là của một đế vương.
Đế vương tam thê tứ thiếp, dường như là lẽ thường tình. Nay vị Đế Vương trước mặt ta lại hứa với ta rằng đời này hắn chỉ cần một mình ta, nhược thủy ba ngàn chỉ cần một gáo.
Ta từ trước đến nay chưa bao giờ dám có hy vọng xa vời như vậy.
Nói không cảm động là giả, nam nhân xuất sắc như thế này, thật khó để không khiến lòng người rung động.
16
Ngày trước khi phụ thân khởi hành, ông đến Chương Đài Cung, hai người ở trong phòng suốt bốn canh giờ.
Ta không biết họ nói gì, chỉ biết khi phụ thân ra ngoài, sắc mặt không được nhẹ nhõm cho lắm.
Ta vẫn chờ ở ngoài cửa, thấy là ta, phụ thân mới khó khăn lắm nở được một nụ cười.
“A Vi, ủy khuất cho con rồi.”
Ta lắc đầu:
“Phụ thân, là người mới chịu ủy khuất.”
Nghe vậy, phụ thân bật cười lớn, vẻ mặt đầy an ủi:
“Trước kia ở trong phủ, con là đứa ngốc nhất, suốt ngày ngây ngô. Ngày đó tỷ tỷ con lừa con vào cung, về phủ rồi phụ thân đã cầm gậy đánh nó.”
“Con ngốc như vậy, đưa con vào cung khác gì đưa con đi chết? Nhưng tỷ tỷ con nói người ngốc có phúc của kẻ ngốc, có lẽ hoàng thượng sẽ thích cái tính ngốc nghếch của con.”
“ Không ngờ, nó lại nói đúng, quả thật là con gái của phụ thân, nhìn nhận sự việc thật thấu đáo…”
Ta…
Ta xua tay, chỉ vào cửa cung:
“Phụ thân, không còn chuyện gì nữa thì đi nhanh đi, trời sắp tối rồi.”
Phụ thân vỗ vai ta, lại cẩn thận nhìn ta một hồi:
“May mà, con với tỷ tỷ con cùng một dáng vẻ, như vậy, sau này phụ thân nhìn nó cũng sẽ không nhớ con nữa.”
“A Vi, chăm sóc hoàng thượng cho tốt. Nhà họ Tống ta trung can nghĩa đảm, lòng trung thành với hoàng gia đã được trời đất chứng giám.”
“Con tuy không thông minh, nhưng lòng dạ lại ngay thẳng. Phụ thân tin rằng, hoàng thượng sẽ đối đãi tốt với con. Đợi thiên hạ thái bình, để hoàng thượng đưa con đến gặp phụ thân.”
Ta thật không biết phải nói gì.
Những lời an ủi đã suy nghĩ cả ngày định nói với phụ thân, nhưng nghe ông nói thế này, ta cảm thấy mình có chút thừa thãi.
Phụ thân quay người đi gọn gàng, chỉ vài bước đã vượt qua cửa cung. Ta nhìn theo bóng lưng ông đến ngẩn ngơ, luôn cảm thấy có điều gì đó thiếu sót.
Mãi đến khi họ ra khỏi cổng thành, ta mới nhớ ra, Tống Tri Hi vô tâm kia, trước khi đi thậm chí không đến nhìn ta một lần.
Ta đá mạnh vào hòn đá dưới chân, nghĩ rằng lần sau gặp nàng, nhất định sẽ mắng nàng thật nặng nề.
Nhưng lúc này ta còn chưa biết, bánh xe số phận đã bắt đầu chuyển động.
Khoảnh khắc thoáng qua trong buổi cung yến hôm ấy, chính là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau trong đời.
17
Bốn mùa thay đổi, chớp mắt đã đến tháng tư năm sau.
Tình cảm giữa ta và Lục Thanh Lâm đã dần ổn định, Phù Nguyệt cũng thầm nảy sinh tình cảm với vị trạng nguyên mới đỗ.
Vị trạng nguyên tên là Tô Tần, là người thẳng thắn và trung thành. Lục Thanh Lâm rất trọng dụng hắn. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã đề bạt hắn lên chức đại lý tự khanh tam phẩm.
Lục Thanh Lâm tuy không nói ra, nhưng ta biết hắn rất thương yêu muội muội ruột của mình. Hắn không mong nàng có bao nhiêu tài năng, chỉ hy vọng nàng có thể an ổn cả đời.
Nhưng có những chuyện, là điều không thể dự đoán trước. Chẳng hạn như, nước Đại Uyển sau một năm, lại lần nữa xâm lược.
Ta trốn trong phòng sau của Chương Đài Cung, thừa tướng dẫn theo một đám văn thần quỳ đầy đất.
“Hoàng thượng, khi tiên đế còn tại vị, ngài thích chinh chiến khắp nơi, tuy giành được vô số thắng lợi, nhưng cũng tiêu hao binh lực rất lớn.”
“Hiện nay quốc khố trống rỗng, chiến tranh liên miên càng khiến dân chúng lầm than khổ cực.”
“Hoàng thượng, lúc này Nam Thiệu chúng ta càng cần dưỡng sức, cùng dân nghỉ ngơi, không thể tiếp tục chiến đấu nữa!”
“Đúng vậy, hoàng thượng, nếu người không tin, cũng có thể gửi thư hỏi quốc trượng.”
“Trong doanh trại của ông ấy, mười lăm vạn tướng sĩ có bao nhiêu là người già yếu bệnh tật?”
“Trận chiến lần trước vốn là thắng nhờ đánh úp, không phải do thực lực quốc gia. Nếu lần này tái chiến, chỉ cần sơ sẩy, chính là cảnh nước mất nhà tan. Thần khẩn thiết quỳ lạy, cầu xin hoàng thượng suy xét!”
“Lão thần biết hoàng thượng không nỡ xa công chúa, nhưng hoàng thượng là chủ của muôn dân, hy sinh một người có thể bảo vệ một nước. Chẳng lẽ hoàng thượng không phân biệt được lợi hại trong đó?”
“Huống hồ, tân đế của nước Đại Uyển không phải là lão hoàng đế trước. Thần đã thấy qua bức họa mà sử thần mang về, tân đế tướng mạo như tranh vẽ, trị quốc có đường lối. Tuy mới đăng cơ một năm, nhưng quốc lực đã mạnh hơn trước.”
“Công chúa gả sang đó, hai nước láng giềng thân thiện, tân đế tự nhiên sẽ đối đãi tốt với công chúa. Cả hai cùng được lợi, hoàng thượng xin đừng chọn sai đường.”
…
Trong điện, văn thần dõng dạc nói, Lục Thanh Lâm luôn khoanh tay quay lưng về phía họ.
Ta biết hắn không muốn.
Hắn thương yêu Phù Nguyệt, không muốn dùng nàng làm công cụ cầu hòa, lại càng không muốn ép nàng hòa thân trái với ý nguyện của nàng.
Nhưng hắn lại là hoàng đế, rất nhiều khi, rất nhiều chuyện, hắn cũng lực bất tòng tâm.
“Hãy để trẫm suy nghĩ thêm.”
Quần thần rời đi, ta bước ra từ phía sau rèm. Lục Thanh Lâm ôm chặt lấy ta, khuôn mặt mệt mỏi không biết trút vào đâu.
18
Ba ngày sau, Phù Nguyệt không biết nghe tin hòa thân từ đâu, liền tức tối chạy đến Chương Đài Cung.
“Ngươi tránh ra, ta muốn gặp hoàng huynh!”
Phù Nguyệt nước mắt giàn giụa, một mạch xông vào trong.
“Công chúa, hoàng thượng hôm nay có việc quan trọng, công chúa hãy để ngày khác hẵng đến.”
Phù Nguyệt bất ngờ đẩy mạnh ta ra:
“Ngươi đừng cản ta! Ta muốn vào, đó là hoàng huynh của ta, ta muốn gặp huynh ấy!”
Ta đứng chắn trước mặt nàng, không đành lòng nhìn nàng như thế này:
“Về đi, hoàng thượng đang tìm cách. Đừng ép người.”
Phù Nguyệt lùi lại hai bước, giơ tay chỉ vào ta:
“Tống Tri Hi, ngươi khóc cái gì?!”
Ta cúi đầu không nói, Phù Nguyệt đột nhiên nổi điên, nàng chỉ vào cánh cửa điện đang đóng chặt mà gào to:
“Lục Thanh Lâm! Có phải ngươi đã quyết định đưa ta đi hòa thân rồi đúng không?”
“Đúng không? Ngươi sao không dám gặp ta?! Ta đã sớm nói với ngươi rồi, lòng ta hướng về Tô Tần, ta muốn gả cho chàng, rõ ràng ngươi đã hứa mà… hu hu… ta là muội muội của ngươi, ta là muội muội ruột của ngươi mà, sao ngươi nhẫn tâm đưa ta đi hòa thân?”
“Sao ngươi nhẫn tâm như vậy… Ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta, ngươi nói sẽ không để ai ức hiếp ta, bảo vệ ta trọn đời… Lục Thanh Lâm… ta hận ngươi!”
Ta nhìn theo bóng lưng của Phù Nguyệt chạy ngày càng xa. Vì quá vội vã, nàng nặng nề ngã xuống đất.
Ta muốn chạy tới đỡ nàng dậy, nhưng nàng nhanh chóng tự đứng lên, rồi tiếp tục chạy về phía cửa cung.
Thị vệ đã nhận lệnh không cho nàng xuất cung, nàng vừa khóc vừa gây sự với họ. Thị vệ không dám làm nàng bị thương, nhưng cũng không dám để nàng ra ngoài.