Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại YẾN HẦU VÌ BÁO ÂN MÀ CƯỚI TA Chương 1 YẾN HẦU VÌ BÁO ÂN MÀ CƯỚI TA

Chương 1 YẾN HẦU VÌ BÁO ÂN MÀ CƯỚI TA

3:37 chiều – 09/09/2024

Yến hầu vì báo đáp ân tình mà cưới ta, nhưng lại lạnh nhạt suốt bao năm, khiến ta trở thành một vị phu nhân không được sủng ái nổi tiếng tại Thượng Dương.

Ngài ấy vì người trong lòng mà nổi cơn thịnh nộ, điều quân đánh hạ liên tiếp mười thành trì của địch, nhưng lại khiến ta trở thành trò cười của Yến quốc.

Vào đêm ta chuẩn bị hòa ly cùng ngài, ta đã trọng sinh.

Ta được trở lại đúng vào ngày Yến hầu bị ép phải cưới ta để trả ơn trước mặt mọi người.

Ta khẽ nhún mình thi lễ cúi chào, ôn tồn từ chối:

“Phẩm hạnh của ta không xứng đáng để làm phu nhân của Yến hầu.”

“Chẳng bằng, Yến hầu nhận ta làm nghĩa muội.”

1

Thượng Dương thành từ trong ra ngoài, cửa thành đều đang mở rộng. Những binh lính dẫn đầu tiến vào thành, cưỡi ngựa báo tin khắp thành:

“Đại chiến thắng lợi, Yến hầu trở về—”

“Yến hầu chiến thắng trở về—”

Đèn lửa từ thâm cung uy nghiêm trong nội thành Thượng Dương đến những con phố dài của ngoại thành đều lần lượt sáng lên, không chỉ có Thượng Dương cung đang bận rộn để đón chào Yến hầu, mà dân chúng Yến quốc cũng đổ ra đường chỉ để được ngắm nhìn phong thái hùng dũng của vị chủ quốc hùng dũng thiện chiến này.

Ai mà không biết, chủ nhân Yến quốc là Yến Sơ, lần này xuất chinh đã liên tiếp tiến công, khí thế hùng mạnh như chẻ tre, một đường chiếm đoạt mười thành trì, được ca ngợi là thiên sinh tướng tinh?

Tuy nhiên, điều khiến người ta bàn tán nhiều nhất về trận chiến này chính là nguyên nhân của nó.

Yến hầu vì Tố Hòa Công chúa bị vây khốn tại Quan Trung mà không tiếc điểm binh trong đêm, một mạch tấn công hạ mười tòa thành, chỉ để mang Tố Hòa Công chúa trở về. Từ xưa danh tướng và mỹ nhân là một đôi phối ngẫu lương duyên, Yến hầu chỉ hơn hai mươi tuổi, cưỡi ngựa vàng, tràn đầy khí phách, Tố Hòa Công chúa cũng là một mỹ nhân nổi danh Trung Nguyên, ai nghe mà không thốt lên một lời khen ngợi cho mối lương duyên thời loạn lạc?

Nếu ta không phải là người đã lấy Yến Sơ nhiều năm. Ta cũng sẽ vui mừng cho câu chuyện này.

Trước đây, mỗi lần Yến hầu trở về, dù trận chiến lớn nhỏ thế nào, dù có về muộn đến đâu, ngay cả khi tuyết rơi dày đặc, ta cũng sẽ giẫm trên tuyết mà chờ đợi ngài ở ngoài cổng thành hàng giờ. Nhưng bây giờ, ta chỉ ngồi ở Bạch Lộ Đài trên cao của cung, nhìn xuống thành Thượng Dương rực sáng đèn, có chút thất thần. Trong hàng dài quân đội hắc giáp hộ vệ Yến hầu vào thành, có một cỗ kiệu trắng tinh khôi được hộ tống.

Ta biết đó là ai. Đó là Tố Hòa Công chúa.

Có thể đoán rằng, Yến Sơ chắc chắn đang cưỡi ngựa Ô Truy bảo vệ nàng ta ở bên cạnh.

Những cung nữ của Thượng Dương cung cầm khay chạy khắp hành lang, hớn hở trò chuyện rôm rả, gió đêm mang những tiếng nói đó đến tai ta.

“Không biết Tố Hòa Công chúa là người thế nào, có thể khiến quân hầu chỉ cần nghe tin nàng bị vây khốn là lập tức điểm binh trong đêm, thậm chí đem cả mười kho phủ của mười tòa thành giao cho Tố Hòa Công chúa làm của riêng. Thật là sự sủng ái hiếm có, khiến cho biết bao nữ tử khắp thiên hạ phải ghen tị.”

“Ta nghe những người già trong cung nói rằng, Tố Hòa Công chúa không chỉ xinh đẹp hiền hậu như thần nữ, mà còn là người đã từng ở bên quân hầu trong những năm tháng khó khăn. Nhiều năm ly biệt, nay gặp lại, không trách quân hầu có hành động như vậy.”

Quả thật là một câu chuyện đẹp.

Nhưng không biết có cung nữ nhỏ nào lẩm bẩm một câu, đột ngột nói:

“Nhưng quân hầu đã có quân phu nhân từ lâu rồi, mà phu nhân lại rất yêu thích quân hầu. Bây giờ thế này, quân phu nhân sẽ phải làm sao đây?”

Người trong Thượng Dương cung đều biết hai điều.

Thứ nhất, Yến hầu vì báo đáp ân tình nên đã cưới con gái của trung thần quá cố làm quân phu nhân.

Thứ hai, quân phu nhân không được Yến hầu yêu thương.

Ta biết Yến hầu cưới ta là để báo ân. Nhưng ta lại mang trong lòng một trái tim ái mộ mà gả cho ngài. Ta từ nhỏ đã được gửi nuôi dưỡng ở quê, lớn lên nơi thôn dã, đến năm mười lăm tuổi mới được đưa về Thượng Dương, tự biết mình không bằng các quý nữ của Yến Quốc, càng không thể so với Tố Hòa Công chúa khuynh đảo Trung Nguyên.

Tuy nhiên, ta yêu thích Yến Sơ.

Ta có thể kiên nhẫn học những quy tắc phức tạp của cung đình, để không làm liên lụy đến ngài; có thể vì vết thương của ngài mà đi ngàn dặm tìm danh y, suýt chút nữa bị tuyết lớn đông chết; có thể mỗi lần ngài chiến thắng trở về, đều ở trong Thượng Dương cung cầm một chiếc đèn chúc mừng ngài.

Yến Sơ lạnh nhạt, không sao cả. Mẫu thân ta nói, lòng người đều dựa vào chân tình mà ấm lên.

Ta luôn nói rằng, những năm qua không phải là công cốc. Đêm tân hôn năm đó, Yến Sơ thậm chí còn không muốn nhìn ta, nhưng nay cũng đã có thể cùng ta ngủ chung một giường.

Tuy nhiên, vài tháng trước vào đêm đó. Ngài nhận được mật tín từ Quan Trung, đột nhiên rời khỏi giường, cầm kiếm, mặc áo giáp, chỉ để lại cho ta một bóng lưng lao vào đêm tối.

Sau đó, chiến báo liên tiếp truyền đến. Hạ một thành, hạ năm thành, đón Tố Hòa Công chúa, Yến hầu nổi cơn thịnh nộ, trở thành câu chuyện đẹp của thiên hạ.

Ta mới hiểu ra. Yến Sơ vốn dĩ có tình cảm. Chỉ là cơn thịnh nộ vì hồng nhan kia, không phải vì ta.

Ta cũng mới hiểu ra, nhân duyên đất trời đều đã có định số, không thể cưỡng cầu.

2

Yến hầu trở về, nghĩ rằng không thể thiếu những buổi tiếp đãi và chúc mừng chiến công, cũng không thể tránh khỏi việc gặp mặt triều thần Yến Quốc, nên ta quay lại tẩm cung vừa xem sổ sách trong cung vừa chờ đợi ngài.

Chưa xem sổ sách được bao lâu, ta đã nghe thấy tiếng cung nữ bên ngoài cúi đầu hành lễ.

Ta cũng ngẩng đầu lên. Chỉ cảm thấy gió đêm lướt qua màn trân châu, thổi thẳng vào người ta. Yến hầu bước nhanh vào tẩm cung, bước chân rất gấp, đến khi chỉ còn cách ta ba bước mới chậm lại, đôi mắt ngài nhìn chằm chằm vào ta.

Gần một năm rồi chưa gặp lại. Yến Sơ phong trần mệt mỏi, áo giáp bạc dính đầy vết máu, đều đã khô lại thành màu đen thẫm. Ngài đen đi, gầy đi, nhưng ánh mắt càng thêm kiên định, càng thêm khí phách.

Một tiếng “Quân hầu” còn chưa kịp thốt ra, ngài đã bất ngờ tiến lên rồi đột ngột quỳ một chân trước chiếc kỷ thấp trước mặt ta, đưa tay qua kỷ giữ chặt lấy mặt ta, những nụ hôn nóng bỏng vội vàng rơi lên mắt ta, mặt ta.

Ta muốn quay mặt đi, nhưng không thể chống cự nổi. Những quyển sổ sách chất đầy trên kỷ bị ngài đẩy rơi xuống đất vì cảm thấy vướng víu.

Trước khi Yến Sơ xuất chinh, quan hệ giữa ta và ngài tốt hơn bao giờ hết, như băng tuyết vừa tan. Dù Yến Sơ đã dần thích thú với chuyện trên giường, nhưng vẫn kiềm chế, chưa bao giờ bộc lộ như bây giờ, tỏ ra tình cảm trước mặt cung nữ như vậy.

Ta dần không thở nổi. Nhưng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo từ cổ ngài.

Mùi hương này rất hiếm, ngàn vàng khó mua, năm xưa phụ thân ta từng vì bù đắp lỗi lầm không nuôi nấng ta mà mua một ít tặng ta. Lý do mùi hương này đắt giá là vì nó do chính tay Tố Hòa Công chúa chế tạo, tựa như mùi hương của tuyết và hoa mai, lập tức kéo ta từ cơn mê man trở về thực tại. Như một đống tuyết lạnh buốt, đập thẳng vào người ta.

Trong lúc tình tứ, Yến Sơ khàn giọng nói, “Xuất chinh nhiều tháng, chiếm được nhiều thành, thu giữ được rất nhiều bảo vật, ta để Tố Hòa chọn những thứ đẹp nhất, chất đầy mười mấy chiếc xe ngựa mang về cho nàng, không biết nàng muốn xem trước cái nào?”

Ta đẩy mặt ngài ra một chút, cuối cùng cũng có không gian để thở.

Vừa hít một hơi thật sâu lấy sức mà nói:

“Quân hầu, ta—”

Ngài không nghe rõ, lại định hôn ta, nhưng rồi nghe thấy ta lặp lại câu nói đó, liền cứng đờ.

Hai mắt ta đẫm lệ, từng giọt từng giọt như nước tràn ly, đau khổ chảy dài xuống cằm. Ta cũng rất ngạc nhiên khi mình thực sự nói ra được câu đó.

Ta nói:

“Quân hầu, ta muốn hòa ly.”

Áo giáp sắt lạnh lẽo, Yến Sơ vốn dĩ đã không hài lòng vì ta không ra cổng thành đón ngài, lại bị từ chối hôn nhiều lần, lúc này mặt ngài trở nên u ám bội phần. Ngài đột nhiên đứng dậy, như nửa phần khó chịu nửa phần không thể tin nhìn ta.

Tóc ta đã sớm bị ngài làm cho rối loạn, ta cũng chẳng màng sửa sang lại làm gì nữa, đưa tay rút từ trong đống sổ sách ra một tờ thư hòa ly:

“Thư hòa ly ta đã sớm cho người viết sẵn, những năm qua ta và ngài đều không sống vui vẻ, ta cũng không sinh con cho hoàng thất Yến quốc, là một điều thất đức. Nếu đêm nay ngài ký thư hòa ly, sáng mai ta sẽ đi, ngoài của hồi môn ban đầu ta mang theo khi xuất giá ra, ta sẽ không mang theo gì khác.”

Ta cúi gằm mặt xuống đất, sợ ngài sẽ thấy khuôn mặt mà ngài không yêu thích gì. Nhưng ta nghe Yến Sơ nhìn chằm chằm ta nói:

“Nàng không vui vẻ?”

Ta cố nhịn nỗi chua xót, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói: “Phải. Ta không vui vẻ.”

Yến Sơ mím môi, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Ngài đưa tay vò nát thư hòa ly đi, ném lên bàn, rồi như vẫn chưa hả giận nên lại rút kiếm bên hông ra, chém nát lá thư hòa ly trên bàn.

Ngài lạnh lùng nói:

“Nàng không vui vẻ?”

“Khi xưa chẳng phải nhà họ Vệ của nàng, mượn cớ cha nàng qua đời mà ép ta phải cưới nàng sao?”

Ta quỳ rạp trên đất, khó mà ngẩng đầu lên vì xấu hổ. Nếu không phải nhà họ Vệ mượn ân muốn được báo ơn, Yến Sơ căn bản sẽ không cưới ta.

Mối lương duyên này, ngay từ đầu, đã là một sai lầm.