3
Yến Sơ giận dữ bỏ đi, ta nằm xuống với những vệt nước mắt trên mặt trước khi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ta mặc bộ tang phục màu trắng, ngay cả các nha hoàn cũng đều mặc đồ trắng, đại tẩu nhà họ Vệ ôm ta vào lòng, khuyên nhủ ta giữ gìn sức khỏe. Ta chạm vào mắt, chúng cũng đang sưng húp lên.
Trong tình cảnh này, nếu không phải là giấc mơ, thì ta không thể không tin rằng mình đã trọng sinh, trở về thời điểm diễn ra tang lễ của cha ta. Năm đó, ta mới mười sáu tuổi.
Vừa được đón về Thượng Dương từ thôn quê chưa đầy nửa năm, chỉ vừa mới bắt đầu cảm thấy gắn bó thân thiết với cha, thì ông đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ Yến hầu Yến Sơ vừa mới lên ngôi.
Cũng chính là năm đó, Trưởng lão nhà họ Vệ đã ép Yến hầu, người đến đưa tang, phải cưới ta làm vợ để giúp nhà họ Vệ củng cố vị thế tại Yến quốc.
Kiếp trước, ta chỉ là một cô gái nhỏ mới bước chân vào Thượng Dương, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết khóc đỏ cả mắt vì cái chết của cha, chỉ biết rằng sau đêm đó, Yến hầu sẽ cưới ta.
Mãi đến khi thành hôn, ta mới hiểu rõ nguyên do. Yến Sơ muốn báo ân, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách cưới ta.
Trong buổi sáng sớm lạnh lẽo, ta vội vã đến linh đường, chỉ để tránh lặp lại sai lầm, không rơi vào một mối nhân duyên oan trái.
Khi ta vội vàng đến nơi mới thấy bầu không khí trong linh đường căng thẳng như dây đàn.
Trưởng lão nhà họ Vệ không chịu đóng nắp quan tài, khóc lóc không ngừng, nói với Yến Sơ: “Nếu không cưới con gái nhà họ Vệ, thì phụ thân nàng chết cũng không nhắm mắt, quan tài này chúng ta không thể đóng! Đem quan tài không thể đóng này ra cổng thành Thượng Dương, để mọi người thấy tân Yến hầu là người như thế nào.”
Yến Sơ đứng một bên, cùng hai ba người thân cận. Ai nấy đều có vẻ mặt khó coi. Người đứng xem xung quanh rất đông.
Yến hầu vừa lên ngôi, xung quanh các thế lực đều rình rập, trong ngoài đều có nguy cơ. Lời uy hiếp này tuy vô lý, nhưng lại rất hữu hiệu.
Một đời vương hầu, lại bị ép buộc công khai như vậy!
Gần như ngay lúc ngài định chấp nhận mối hôn sự đầy cưỡng ép này, ta đột nhiên xông vào linh đường, quỳ rạp xuống đất.
Ta lắc đầu nói:
“Có hàng ngàn cách để báo ân, ta chỉ là một cô gái lớn lên ở thôn quê, chẳng hiểu gì cả, phẩm hạnh và tài năng thế này, làm sao xứng làm phu nhân của Yến hầu.”
Ta ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Yến Sơ. Nhịn không được nước mắt, nhẹ nhàng nói:
“Chi bằng, ngài nhận ta làm nghĩa muội.”
Sắc mặt trưởng lão nhà họ Vệ lập tức thay đổi, nhưng người xung quanh lại gật đầu liên tục, ngay cả Yến Sơ và những người thân cận bên cạnh cũng dịu đi.
Có thêm một nghĩa muội không liên quan gì, còn hơn có thêm một người thê tử, bị ràng buộc bởi nhà họ Vệ tham lam danh lợi, lại còn giúp Yến hầu mới giữ danh tiếng đối xử tốt với con gái của công thần, tất nhiên là rất tốt.
Yến Sơ chỉ trầm ngâm trong chốc lát, liền đồng ý ngay tại chỗ.
“Vì ta mà khiến nàng mất đi người cha yêu thương, ta không thể bù đắp. Nhưng từ nay ta sẽ là huynh trưởng khác huyết mạch của nàng, ta, Yến Sơ, nguyện bảo vệ nàng suốt đời.”
Ta biết Yến hầu trọng lời hứa, ngày sau nhất định sẽ như lời ngài nói, tận tâm chăm sóc ta. Chỉ trong một khoảnh khắc yên lặng, ta cúi đầu tạ ơn, hòn đá nặng nề trong lòng cuối cùng cũng lăn xuống đất.
Từ nay, ta và Yến Sơ không cần vì một mối hôn ước mà dây dưa khó chịu suốt nhiều năm.
Yến Sơ có người trong lòng của ngài. Ta cũng có thể tìm một người thật lòng yêu thương ta. Như vậy mới gọi là sửa lại sai lầm, từ nay hai bên thanh thản. Ta thở phào nhẹ nhõm, định rời đi, nhưng lại bị Yến Sơ gọi lại:
“Đợi đã.”
Ta quay đầu lại, chỉ thấy ngài nhíu mày, dường như bối rối vì lời giữ lại vô thức vừa thốt ra.
Ngài nhìn ta sâu sắc một lần nữa. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nói một câu:
“Đêm đã khuya, sương xuống sẽ lạnh, nghĩa muội cẩn thận.”
4
Tân Yến hầu không chỉ đích thân nâng quan tài đưa tiễn trung thần quá cố mà còn nhận con gái của trung thần làm nghĩa muội, ai nhìn vào mà không khen ngợi rằng vương ân rộng lớn?
Giấy tiền tung bay trên đường, đúng lúc quan tài được khiêng ra khỏi cửa, chuẩn bị đưa vào đất an táng. Đây không phải lần đầu tiên ta trải qua tang lễ của cha, nhưng dù đã sống qua một kiếp khác, lần trải qua này vẫn khiến lòng ta nhói đau.
Bên cạnh ta, những lời xì xào thì thầm vang lên, âm lượng tuy nhỏ nhưng lại như cố ý để ta nghe thấy. Đó là những biểu tỷ muội không mấy thân thiết của nhà họ Vệ, đang bất mãn vì ta từ chối hôn ước với Yến hầu, trái ý gia tộc:
“Đúng là con bé thôn dã ngu ngốc không biết nắm bắt cơ hội. Rõ ràng Trưởng lão đã sắp xếp cho nó một hôn sự tốt như vậy, làm phu nhân quốc quân không muốn, lại đòi làm một nghĩa muội chẳng đáng giá, thật buồn cười.”
“Nghe nói mệnh cách của nó khắc người khác cho nên cha nó mới phải đưa nó về thôn quê. Coi mà xem, quả nhiên vậy, mới về Thượng Dương nửa năm đã khiến cha nó chết rồi.”
“Thật tội cho Vệ tướng quân, ông ấy dùng một mạng quý giá của mình ra để đổi lấy những thứ rác rưởi này—”
Chưa kịp nói hết câu, ta đã nhấc chân đạp thẳng vào đầu gối của người biểu tỷbgần nhất, sau đó lại đạp vào một người khác, họ không ngờ ta dám động thủ giữa đám đông, đều kêu đau rồi ngã nhào ra đất.
Quay đầu lại nhìn ta, họ đều không dám tin vào mắt mình.
Lễ tang này, quân hầu đích thân tới, quan lại cùng giới quyền quý Yến quốc đều đến viếng, hơn nữa ta vừa mới trở lại Thượng Dương, sợ nhất bị người ta nói là thô lỗ, tự ti, dè dặt, nên dễ dàng không gây xung đột với ai. Ai mà ngờ ta lại dám đánh người giữa đám đông.
Cảnh tượng này gây ra sự chú ý lớn khiến cho mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Phía trước, Yến hầu và trưởng lão nhà họ Vệ liếc nhìn, vừa vặn thấy ta thu chân lại. Sau đó, ta cúi người xuống, kéo áo của hai biểu tỷ muội kia, ép họ cúi đầu lạy trước linh cữu của cha ta.
Một lúc sau, tiếng khóc than của các cô gái vang lên. Trưởng lão nhà họ Vệ tức đỏ mặt, chỉ vào ta mắng: “Vệ Mãn, ngươi dám vô lễ trước linh cữu của cha ngươi như vậy sao!”
Nhưng Yến Sơ đột nhiên liếc nhìn ông một cái. Chỉ là một ánh nhìn thản nhiên, nhưng trưởng lão ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Con gái duy nhất của Vệ tướng quân, nghĩa muội của Yến hầu, bây giờ tương đương với hoàng tộc, sao ông dám chỉ trích!
Ta buông tay, trong tay vẫn còn nắm vài sợi tóc đã bị giật ra từ đầu của mấy người biểu tỷ muội nhà họ Vệ.
Ta đứng thẳng dậy, thấy ánh mắt của Yến Sơ rơi trên người ta, chứng kiến tất cả hành động thô lỗ của ta, kiếp trước ta luôn cố gắng làm vui lòng ngài, biết rằng ngài không thích những cô gái quá thô lỗ.
Nhưng chỉ một thoáng sau, khi ta đối diện với ánh mắt của Yến Sơ, ta cúi đầu, định trình bày lý do. Nếu không phải họ xúc phạm cha ta, ta sẽ không tức giận đến vậy.
Nhưng ta lại thấy Yến hầu đưa tay ra kéo ta lại gần, che chở ta phía sau. Ngài quay đầu nhìn về phía nhà họ Vệ, chỉ có một câu hỏi trách mắng lạnh lùng, dứt khoát:
“Vệ Tướng quân vừa hy sinh vì nước, các người nhà họ Vệ rốt cuộc đã đối xử tệ bạc thế nào với nghĩa muội của ta, ép nàng là một nữ tử yếu đuối lại phải thất thố trong tang lễ của cha mình như vậy!”
Cục diện đảo ngược.
Đặc biệt là những vị biểu tỷ muộinhà họ Vệ vẫn đang quỳ trên đất, che vết thương chảy máu trên trán, gần như không thể tin vào tai mình. Nữ tử yếu đuối? Ai cơ?? Ngài đang nói ai vậy???
Ta ngẩng đầu lên, vẫn có thể thấy chiếc cằm căng thẳng vì giận dữ của Yến hầu. Rõ ràng ngài tận mắt thấy ta ra tay, nhưng lại không ngần ngại đứng về phía ta.
Yến Sơ nghiêng đầu nói:
“Đừng sợ, từ nay về sau bất kể có uất ức gì, nghĩa huynh sẽ chống lưng cho nàng.”
Dù là lời an ủi, nhưng cũng có sự kiêu hãnh của vương hầu. Lời hứa của Yến Sơ, nhất định sẽ được thực hiện.
Ta khẽ mỉm cười, có chút thất thần.
Yến Sơ thực sự là một người rất tốt. Chỉ tiếc rằng. Kiếp trước đã lỡ một đoạn nhân duyên.