19
Ôn Kiểu không còn quá sợ người nữa.
Tình trạng của nàng ngày càng tốt hơn, nhưng ta nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn.
Ôn Kiểu thích lén giấu đồ ăn.
Sau khi nàng bắt đầu biết chủ động nói chuyện, nàng thường nói với ta rằng nàng đói. Ta liền mang bánh ngọt đến cho nàng, chỉ chớp mắt là đĩa đã trống trơn.
Khi Ngụy Lâm trở về, ta liền bày tỏ mối nghi ngờ trong lòng với chàng.
Hiện giờ Ôn Kiểu rất nghe lời Ngụy Lâm, để chàng hỏi là tốt nhất.
Sau bữa tối, Ôn Kiểu lại nói mình đói, kéo tay áo ta, nhờ ta lấy thêm đồ ăn.
Ngụy Lâm nắm tay nàng, nhẹ nhàng hỏi:
“A Kiểu thực sự đói sao?”
Ôn Kiểu cúi đầu, khẽ gật đầu.
Ngụy Lâm tiếp tục:
“Chúng ta đã hứa với nhau là không được nói dối, A Kiểu muốn lừa ta sao?”
“…”
Ôn Kiểu cắn môi, im lặng một lúc, rồi ngượng ngùng nói:
“Ta đã giấu đi rồi, ta giữ lại cho người khác ăn.”
Ngụy Lâm hỏi:
“Người khác là ai?”
“Ta không biết… rất nhiều người, ta không nhớ rõ, nhưng khi có thức ăn, chúng ta đều phải giấu một ít để chia cho mọi người.”
“…”
Ngụy Lâm lặng người.
Ôn Kiểu ở Bắc Địch ba năm, những “người khác” mà nàng nói còn có thể là ai?
Chỉ có thể là những nữ tử Thịnh Quốc đã khuất.
Ở nơi địa ngục đó, họ cùng nhau chống đỡ, chăm sóc lẫn nhau, mới có thể sống sót qua ngày.
Nhưng giờ đây, chỉ còn lại mình nàng.
Ngụy Lâm ôm chặt lấy Ôn Kiểu, cằm tựa vào hõm cổ nàng, vai khẽ run rẩy.
Nhận ra cảm xúc của chàng, Ôn Kiểu dè dặt hỏi:
“Ngài giận rồi sao? Xin lỗi, là lỗi của ta, ta sẽ không…”
Ngụy Lâm lắc đầu:
“Không, A Kiểu à, những thứ nàng giữ lại cho họ thì họ không nhận được đâu. Đợi ta, một ngày nào đó ta sẽ dẫn nàng đi đưa cho họ, được không?”
Ôn Kiểu ngơ ngác gật đầu, do dự một lúc rồi đưa tay ôm lấy chàng.
20
Ngày hôm sau, Ngụy Lâm dẫn Ôn Kiểu lên gò hoang để cúng tế những nữ tử Thịnh Quốc vô tội đã khuất.
Ta gói ghém những chiếc bánh mà Ôn Kiểu giấu đi, rồi cùng Tiểu Lục đi mua nhiều nhang đèn, giấy tiền, cùng họ lên núi.
Đường núi dốc đứng, Ngụy Lâm cõng Ôn Kiểu leo lên.
Khi nhìn thấy từng nấm mồ nhỏ lớn nhấp nhô, sắc mặt Ôn Kiểu lập tức sững lại.
Tiểu Lục thành thục đốt tiền giấy, sau đó châm nhang và nến, cắm dọc theo lối đi.
Ngụy Lâm nhận lấy những chiếc bánh đã được gói ghém, đưa cho Ôn Kiểu và bảo nàng ném vào đống lửa.
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, nhưng ngay khoảnh khắc những thứ ấy bị ném vào lửa, ánh lửa nhảy múa phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Ôn Kiểu.
Trong giây phút đó, ánh mắt nàng bỗng trở nên sáng rõ.
Không phải là ánh mắt mơ màng, vô định như trước. Mà là ánh mắt minh mẫn, sáng suốt, chứa đựng nỗi đau tột cùng.
Đó không phải là ánh mắt của một người mất trí.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lại trở về với vẻ mơ hồ ban đầu.
Ta dụi mắt, tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm hay không.
21
Ngụy Lâm ra lệnh rằng không ai ngoài ta và Tiểu Lục được phép bước vào nơi Ôn Kiểu và chàng ở.
Một phần vì trạng thái của Ôn Kiểu còn chưa ổn định, chàng sợ người đông sẽ khiến nàng hoảng sợ.
Phần khác vì chàng không ưa gì Lưu phu nhân, mà lão gia cũng có ác cảm lớn với Ôn Kiểu, ít chuyện thì tốt hơn.
Nhưng dù sao cũng là trong phủ Ngụy gia, muốn tránh cũng khó. Dù Ngụy Lâm bảo vệ nàng rất kỹ, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc ngoài ý muốn xảy ra.
Hôm đó là sinh thần lần thứ 45 của Ngụy Thừa tướng, rất nhiều quan lại quyền quý đến chúc mừng.
Bên ngoài tường viện, pháo nổ rộn ràng, Ôn Kiểu sợ hãi thu mình trong chăn, liên tục hỏi ta:
“Ngụy Lâm đâu rồi? Chàng đi đâu rồi?”
Ta trả lời:
“Hôm nay là sinh thần của lão gia, Ngài ấy là trưởng tử trong nhà, tất nhiên phải tham dự, nhưng sẽ về sớm thôi.”
Ôn Kiểu gật đầu, có vẻ hiểu mà không hiểu, rồi nói mình thấy lạnh, nhờ ta mang cho nàng một bát canh nóng.
Thu đến rồi, trời cũng dần trở lạnh. Ta không nghi ngờ gì, lập tức vào bếp.
Không ngờ rằng chỉ rời đi một lát mà đã gây ra đại họa.
Khi ta trở lại, Ôn Kiểu đã biến mất.
Tiếng pháo nổ rền vang, người qua lại đông đúc. Ta hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi, chợt thấy phía trước đại sảnh có một đám người vây quanh.
Ôn Kiểu còng lưng, cúi đầu, níu lấy áo Ngụy Lâm, trốn sau lưng chàng.
Nhị thiếu gia thấy nàng thì mắt đỏ bừng lên vì giận, chỉ vào nàng mà mắng lớn:
“Ngươi chỉ là một kỹ nữ hèn hạ! Ngươi đến yến tiệc của cha ta làm gì, làm mất mặt gia tộc!”
Nói xong, hắn còn xông đến dùng vai húc mạnh khiến nàng ngã xuống đất, rồi cười khoái chí:
“Ngươi là quân kỹ Bắc Địch, còn đại ca ta là khách làng chơi, ha ha ha, chẳng khác gì nhặt thứ rác rưởi người khác không cần về phủ Ngụy gia chúng ta!”
Hắn mới mười tuổi, nếu không phải người lớn dạy, sao có thể biết những lời nhục mạ thế này.
22
Ta chen vào đám đông, thấy Lưu phu nhân đang an ủi nhị thiếu gia đang khóc lóc om sòm.
Ngụy Lâm đá mạnh vào nhị thiếu gia, khiến hắn văng xa.
Hắn khóc thét:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đại ca đánh con! Đại ca vì một kỹ nữ hèn hạ mà đánh con!”
Lưu phu nhân lấy tay lau đi những giọt nước mắt vốn không hề tồn tại, làm ra vẻ đáng thương mà nói:
“Lão gia, ngày thường ngài thiên vị chỉ quan tâm đến một mình Ngụy Lâm ta không nói. Nhưng bây giờ con trai của ta chịu thiệt thòi như vậy, ngài cũng mặc kệ sao?”
“Ta biết một người sống như ta không nên chấp nhặt với người đã khuất, nhưng con trai ta là mạng sống của ta. Nó chỉ là một đứa trẻ, chỉ vô tình nói vài lời, vậy mà lại bị đối xử như thế này.”
“Ngày sau nếu Ngụy Lâm thật sự nắm quyền, mẹ con ta còn có đường sống nào nữa…”
Lưu phu nhân vẫn như trước, luôn biết cách tỏ ra yếu đuối để lấy lòng thương cảm.
Một buổi yến tiệc yên bình giờ đã bị phá hỏng, trở nên ồn ào, hỗn loạn. Khách khứa đến chúc mừng ai nấy đều nhìn nhau, cố nén cười.
Lần trước Ôn Kiểu vào phủ đã gây ra một trận cười lớn, giờ lại xảy ra chuyện này, khiến nhà họ Ngụy trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Ngụy Lâm nắm lấy tay Ôn Kiểu, nhẹ nhàng hỏi:
“A Kiểu, ai đưa nàng đến đây?”
Ôn Kiểu thu mình lại bên cạnh chàng, run rẩy đưa tay chỉ về phía Lưu phu nhân:
“Bà ấy nói ngài tìm ta, dẫn ta tới đây.”
Sắc mặt Lưu phu nhân lập tức tái nhợt:
“Ngươi nói bậy, ta còn chưa gặp ngươi!”
Nhưng Ôn Kiểu là người có thần trí không ổn định, làm sao có lý do gì để vu oan cho Lưu phu nhân?
Người sáng suốt đều có thể nhận ra là Lưu phu nhân đã cố ý dẫn Ôn Kiểu ra, chỉ để làm nhục Ngụy Lâm. Ai dạy nhị thiếu gia những lời nhục mạ này, cũng chẳng cần phải đoán.
Thật đúng là một màn kịch hay.
Những người có mặt đều theo dõi với vẻ thích thú.
Ngụy Lâm rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa thẳng vào Lưu phu nhân, lạnh lùng nói:
“Ai cho ngươi lá gan dám động vào nàng?”
“…”
Ta nín thở.
Dù sao Lưu phu nhân hiện vẫn là mẫu thân trên danh nghĩa của chàng, vậy mà Ngụy Lâm không hề do dự rút kiếm đối mặt.