30
Để không ảnh hưởng đến kế hoạch của Ngụy Lâm, không lâu sau đó, ta và Ôn Kiểu lấy cớ về thăm quê, rời khỏi kinh thành.
Suốt một tháng liền, chúng ta hoàn toàn không hay biết gì về tình hình trong kinh.
Tình cờ nghe một người bán hàng nhỏ từ kinh thành đến nói hớn hở:
“Ngụy tướng quân đã tạo phản rồi, giờ kinh thành đổi thay rồi!”
Ta và Ôn Kiểu cùng thở phào nhẹ nhõm, trái tim luôn treo lơ lửng giờ cuối cùng cũng được buông xuống.
Ngụy Lâm đích thân đến đón ta và Ôn Kiểu trở về.
Chàng trông gầy hơn trước nhiều, trong ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ôn Kiểu xúc động chạy đến ôm chàng, hai người ôm nhau khóc.
Trên xe ngựa, ta hỏi:
“Tướng quân, còn Ngụy lão gia, ngài định xử lý thế nào?”
Nếu đã quyết tâm thay đổi triều đại, tất nhiên phải thanh trừng những gia tộc lớn đã bám rễ lâu đời trong triều đình.
Mà nhà họ Ngụy lại là gia tộc lớn nhất kinh thành.
Dù sao Ngụy lão gia cũng là cha của chàng, chẳng lẽ chàng thực sự định lưu đày ông ta?
Ngụy Lâm nhắm mắt, rất lâu sau mới đáp:
“Ông ấy đã chết.”
“Lưu Mạn Đường cũng đã chết, con trai của họ được người nhà họ Lưu dẫn đi, đưa tới Vân Châu.”
“…”
Ngụy Lâm chậm rãi mở mắt, nói:
“Phụ thân âm thầm điều tra ta, phát hiện ra ý đồ của ta, rồi đến nhà khuyên can.”
“Khi ấy, bên ngoài có tiếng bước chân lén lút, mở cửa ra thì thấy đó là Lưu Mạn Đường.”
“Bà ta bảo phụ thân đi tố cáo ta, nếu không thì bà ta sẽ tự mình đi. Vừa định rời đi thì bà ta đã bị phụ thân đâm một kiếm xuyên tim.”
“Phụ thân nói ông ấy đã phụ lòng mẫu thân, không thể tiếp tục phụ ta và tỷ tỷ, nên quyết định đứng về phía ta.”
“Đến khi mọi sự đã sắp thành công, ông ấy đã đỡ cho ta một mũi tên, trước khi chết còn dặn ta phải chôn ông ấy cùng mẫu thân.”
Ta nghẹn ngào.
Ta biết Ngụy lão gia luôn mang cảm giác tội lỗi đối với Thẩm phu nhân. Sau khi bà qua đời, ông ấy đã suy sụp tinh thần trong một thời gian dài.
Sau đó, ông đã dồn toàn bộ sự hối hận đó vào việc chăm lo, nuôi dưỡng hai đứa con của mình, Ngụy Lâm và Ngụy Vận.
Nhưng ta không bao giờ ngờ rằng ông ấy lại vì bù đắp lỗi lầm mà giúp Ngụy Lâm tạo phản.
Giọng của Ngụy Lâm rất bình tĩnh, lúc nào cũng điềm đạm.
Chàng đã hận Ngụy lão gia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gọi ông ấy một tiếng “cha”.
Bây giờ, khi gọi ra tiếng “phụ thân” này, không biết chàng đang mang tâm trạng gì.
31
Người nắm quyền hiện tại là hoàng hậu trước đây – Ngụy Vận.
Tiểu hoàng tử lên ngôi, nàng danh chính ngôn thuận trở thành thái hậu, nắm quyền điều hành triều chính.
Nàng mạnh tay thi hành chính sách cải cách, thiết lập kỳ thi khoa cử cho phụ nữ, cấm giết trẻ sơ sinh gái, thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Nàng cũng nghiêm khắc trấn áp những kẻ kết bè kết phái, chống lại sự bao che cho nhau giữa các quan, tuyển chọn người tài giỏi.
Nhiều năm sau, Thịnh quốc đã trải qua những thay đổi to lớn. Mọi thứ dường như đang tiến về phía giấc mơ mà Thẩm phu nhân từng miêu tả.
Còn ta, đã trở nên già yếu.
Thân thể ta ngày càng yếu đi, e rằng khó có thể vượt qua mùa đông năm nay. Vì thế, ta giấu mọi người, kéo thân xác bệnh tật đến bên mộ của Thẩm phu nhân.
Cuối cùng, Ngụy Lâm đã chôn Ngụy lão gia ở một nơi khác, không để hai người được chôn chung.
Như vậy cũng tốt, để bà không phải chịu bất an ngay cả khi đã khuất.
Tuyết rơi rất dày, trên bia mộ của Thẩm phu nhân phủ một lớp dày cộm.
Ta đưa tay phủi lớp tuyết ấy đi.
Ta lại nhớ về mùa đông năm đó, khi ở Túy Hồng Lâu, có một kỹ nữ vì chọc giận khách mà bị ném xuống hồ nước lạnh buốt.
Nước hồ vào mùa đông lạnh như cắt da cắt thịt. Kỹ nữ ấy vùng vẫy cầu cứu, nhưng tất cả mọi người trên bờ đều làm ngơ.
Thậm chí có kẻ cười nhạo:
“Đồ kỹ nữ hạ tiện, chết đuối cũng đáng kiếp.”
“Thịnh quốc đang gặp quốc nạn mà còn có tâm tình gảy đàn hát ca.”
“…”
Thẩm phu nhân cởi áo choàng đưa cho ta, rồi không chút do dự nhảy xuống hồ băng.
Sau đó, ta vừa khóc vừa cho bà uống thuốc:
“Phu nhân, tại sao người phải cứu nàng ta? Mạng của người quý giá hơn nàng ta nhiều!”
Thẩm phu nhân lắc đầu:
“Bị ép làm kỹ nữ không phải lỗi của nàng, gảy đàn hát ca cũng không phải lỗi của nàng, nàng đâu biết tại sao mọi tội lỗi lại đổ hết lên đầu nàng.”
“Ta biết bơi, nên tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Nhưng chính lần đó, bà đã mang trong người căn bệnh mãn tính.
Lưu Mạn Đường nhân cơ hội này đã hãm hại bà, khiến bà không qua nổi mùa đông năm đó.
32
Trước khi qua đời, Thẩm phu nhân nhờ ta đưa bà đi dạo.
Bà cầm một chiếc ô giấy dầu, bước đi giữa trời tuyết trắng xóa, quay đầu lại nhìn ta, nở một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói:
“A Uyển, ta tên là Thẩm Tri.”
“Mọi người chỉ gọi ta là phu nhân, đến nỗi ta gần như quên mất con đường mình đã đi.”
Vừa dứt lời, bà đột nhiên ngã xuống đất, đè nát lớp tuyết trắng, tạo thành một hình người lõm sâu.
Máu chảy từ khóe môi bà ấy dần nhuộm đỏ từng đốm tuyết trắng, giống như những cánh hoa mai đỏ thưa thớt vẽ trên chiếc ô giấy dầu nàng cầm.
Thẩm phu nhân nhìn xa xăm với ánh mắt trống rỗng, nhỏ giọng thì thào:
“Thật ngu ngốc.”
Khi rời khỏi cõi đời này, bà đã phủ nhận mọi điều mình từng kiên trì theo đuổi.
Ta dựa đầu lên bia mộ, khẽ cười: “Người xem, những lời người nói không hề ngu ngốc. Con cái của người đã làm được tất cả những điều mà người hằng mong muốn.”
Ngọn lửa bà thắp lên, đã chiếu sáng cho thế hệ sau.
Ta từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự sống đang dần trôi đi. Đột nhiên, có tiếng gọi vang lên bên tai:
“Mụ mụ!”
Theo sau là tiếng bước chân vội vã của nhiều người chạy về phía ta. Là Ngụy Lâm và mọi người đã tìm thấy ta.
Ta gắng hết sức mỉm cười lần cuối. Cả đời này, ta đã sống một cuộc đời viên mãn.
Con cái của Ngụy Lâm đáng yêu vô cùng, gọi ta bằng giọng non nớt, ngọt ngào:
“Bà bà.”
Tiểu hoàng đế cũng ngoan ngoãn, nghe lời, được giáo dưỡng rất tốt.
Mặc dù đứa con gái duy nhất của ta đã bị chết đuối, nhưng ta vẫn có thể xem như mình đã có con cháu đầy đàn, tận hưởng tuổi già an nhàn.
Điều quan trọng nhất là ta đã có phúc phần được tận mắt thấy thế giới mà Thẩm phu nhân từng vẽ ra.
Không, bà không thích mọi người gọi mình là phu nhân.
Vậy Thẩm Tri, người đã trở về nhà chưa?
Không biết ta đến muộn thế này, có còn kịp gặp người không.