9
Hôm nay là ngày ta và A Đề đã hẹn từ trước.
Sau khi Tạ Liên Khải ăn xong bữa sáng mà ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, hắn liền chuẩn bị đến Nguyệt Ảnh Lâu.
Ta lấy ra một đĩa điểm tâm, vội vàng chạy đến chỗ hắn.
“Thiếu gia, xin ngài hãy chờ một chút!”
Hôm nay ta đặc biệt thay một bộ y phục màu hồng đào. Giống hệt với bộ mà tỷ tỷ ta đã mặc ngày hôm ấy.
Khi ăn, Tạ Liên Khải đã nhìn ta từ đầu đến chân.
Lúc này nghe ta gọi, hắn lập tức dừng bước.
Ta không kịp dừng lại, đâm thẳng vào lưng hắn, khiến một miếng điểm tâm trên đĩa rơi xuống.
Tạ Liên Khải nhanh tay nhặt miếng điểm tâm đó lên. Nhưng do điểm tâm quá giòn, khi chạm vào tay hắn, nó đã vỡ thành nhiều mảnh.
Ta chau mày tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
“Đây là… lần đầu tiên Nguyệt Lạc tự tay làm điểm tâm cho thiếu gia, tiếc rằng nó đã hỏng mất rồi.”
Ta định lấy lại miếng điểm tâm từ tay hắn để vứt đi nhưng không ngờ Tạ Liên Khải lại cho ngay vào miệng.
“Ôi chao, tiểu nương tử đừng buồn. Đây là nàng tự tay làm cho Tạ mỗ, sao có thể phụ lòng nàng chứ?”
Hắn ăn một cách từ tốn, thậm chí còn liếm ngón tay để nhặt những mảnh vụn còn sót lại, rồi dùng ngón tay ấy, hắn chạm nhẹ lên môi ta.
“Hôm nay ngươi trang điểm lộng lẫy thế này là vì sao, hử?”
Tạ Liên Khải thấp giọng cười.
Ta cúi đầu thật thấp để che giấu sự chán ghét và căm hận của mình.
Ta cất giọng nhỏ chỉ như tiếng muỗi kêu, ta thì thầm:
“Nguyệt Lạc muốn mời thiếu gia đến một nơi, không biết có thể làm lỡ việc của thiếu gia hay không?”
Tạ Liên Khải suy nghĩ một lúc, thấy hắn còn do dự, ta đành thêm dầu vào lửa.
Ta khẽ kéo nhẹ vạt áo của hắn:
“Lão gia chỉ có mỗi sáng nay là không có ở đây.”
Tạ Liên Khải không còn do dự nữa, hắn cười lớn và ôm ta vào lòng.
“Đã có mỹ nhân mời, nếu ta không đồng ý thì chẳng phải là quá vô tình sao?”
Ta dẫn Tạ Liên Khải đến nơi tỷ tỷ ta yên nghỉ.
Vì việc riêng tư nên Tạ Liên Khải không ngồi xe ngựa.
Ta cố ý chậm rãi để kéo dài thời gian, nhưng cũng vì thế mà bị hắn lợi dụng để chiếm lấy không ít tiện nghi.
Khi ta chạm tay vào tấm bia vô danh của tỷ tỷ, nỗi buồn trào dâng trong lòng.
Ta thầm nghĩ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, kẻ đã hại chết tỷ đây rồi, sẽ có ngày Nguyệt Lạc khiến hắn thân bại danh liệt để đền mạng cho tỷ!’”
Nghĩ đến đây, nước mắt ta không kìm được mà tuôn rơi.
Tạ Liên Khải dịu dàng lau đi giọt lệ trên má ta:
“Bé ngoan, chạy đến nơi hẻo lánh thế này, đối diện với bia mộ, chẳng phải rất xui xẻo sao!”
Ta trách nhẹ một câu, rồi dang rộng hai tay xoay một vòng. Đúng lúc này, cơn gió xuân thổi qua, khiến y phục màu hồng đào của ta phấp phới, thấp thoáng hiện ra vóc dáng.
Tạ Liên Khải nhìn thấy liền nóng mắt, dường như muốn lập tức nuốt chửng ta.
“Tiểu yêu tinh này, nàng thế này thực sự làm ta thèm khát đến chết mất.”
Ta đẩy nhẹ hắn ra:
“Thiếu gia không thấy bộ y phục này rất quen thuộc sao?”
Tạ Liên Khải chăm chú nhìn ta, rồi lại tiến sát đến.
“Nhìn rất đẹp, quen hay không quen, phải cởi bỏ hết y phục mới thấy rõ.”
Tỷ tỷ ta đã bị hắn hại đến nỗi thi thể không toàn vẹn. Ta hận hắn đến nỗi đêm nào cũng không thể ngủ yên, vậy mà hắn đã quên hết mọi chuyện.
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ ghen tuông.
“Khoảng sáu bảy năm trước, thiếu gia từng sủng ái một cô nương. Nàng tên là Nguyệt Sương, còn ta là Nguyệt Lạc.”
Tạ Liên Khải nhìn ta kỹ thêm vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra.
“Thảo nào! Thảo nào ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã thấy nàng hấp dẫn, thì ra nàng chính là tiểu cô nương mà ta từng gặp khi còn nhỏ.”
Ngay sau đó, Tạ Liên Khải không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt hắn nheo lại, khuôn mặt cũng trở nên u ám.
“Vậy nên ngươi dẫn ta đến nơi này là để…”
Ta lấy khăn lau nước mắt, tỏ vẻ đau lòng lắm.
“Hôm nay là ngày giỗ của tỷ tỷ ta, ta muốn để tỷ nhìn thấy, thực ra thiếu gia cũng rất yêu thích ta.”
“Chỉ là tỷ tỷ bạc phận, đắc tội với quý nhân, không thể hầu hạ thiếu gia lâu dài, nỗi tiếc nuối đó, ta sẽ thay tỷ bù đắp.”
Thực ra hôm nay không phải là ngày giỗ của tỷ tỷ ta. Nhưng Tạ Liên Khải đương nhiên không nhớ rõ. Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tiến đến gần ta.
“Bé ngoan, nếu nàng sớm nói những lời này với ta, hà cớ gì phải hầu hạ lão già ấy.”
Ta nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn.
“Chẳng phải là vì giận thiếu gia sao! Thiếu gia ngay từ cái nhìn đầu tiên không nhận ra ta, đương nhiên ta không thể không giận.”
“Hồi nhỏ, mọi người đều nói ta và tỷ tỷ giống hệt nhau, chẳng lẽ chúng ta không giống, nên ta không khiến thiếu gia ưa thích sao?”
Tạ Liên Khải nắm chặt tay ta, thở hổn hển.
“Thích, tất nhiên là thích, nàng còn đẹp hơn tỷ tỷ kia của nàng nhiều.”
“Thiếu gia nói dối, ngài ngay cả dung mạo của tỷ tỷ cũng không nhớ rõ, làm sao có thể so sánh được ai đẹp hơn ai?”
“Haha, ta không nhớ, nhưng tranh vẽ thì còn đó. Bé ngoan của ta, đến lúc đó sẽ vẽ nàng vào tranh, để hai tỷ muội các nàng so sánh thật kỹ.”
10
Ta đã sớm biết Tạ Liên Khải thật ghê tởm, nhưng không ngờ trước mộ tỷ tỷ mà hắn vẫn có tâm tư như vậy.
Trong lúc đẩy qua đẩy lại, ta nhìn thấy từ xa có một chiếc đèn Khổng Minh dần dần bay lên.
Ta biết rằng A Đề đã thành công. Có lẽ một lát nữa sẽ có tiểu nha đầu đến gọi ta về. Vì vậy, ta vội hét lên một tiếng, ngắt ngang hành động của Tạ Liên Khải.
“Thiếu gia! Sau lưng ngài, sau lunge ngài…ta thấy tỷ tỷ ta kìa!”
Tạ Liên Khải giật mình hoảng sợ.
“Đừng nói bậy! Ban ngày ban mặt, làm gì có ma quỷ!”
Ta sợ đến mức đôi môi run rẩy, miêu tả dáng vẻ nữ quỷ dữ tợn giống như thật vậy.
“Tỷ tỷ của ta toàn thân đầy máu, bộ dạng rách rưới thê thảm, hình như tỷ ấy không muốn thấy ta thân mật với thiếu gia.”
Tạ Liên Khải nhìn xung quanh một hồi cũng không thấy gì cả. Hắn lại nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của ta, rồi tốt bụng an ủi:
“Yên tâm, nàng chỉ nghĩ nhiều quá thôi.”
“Tỷ tỷ của nàng thấy nàng được yêu thương, vui mừng còn không kịp, làm sao lại giận dữ cho được!”
Tạ Liên Khải định cưỡng ép tiếp tục, nhưng tiểu nha đầu do ta sắp xếp cuối cùng cũng đến.
Ta không sợ bị Tạ Liên Khải thực sự làm nhục. Ta chỉ sợ chuyện này đến tai lão Hầu gia, ta sẽ mất vị trí đại nha đầu trong phủ.
“Nguyệt Lạc tỷ tỷ! Lão gia về rồi, đích thân gọi tên tỷ đi hầu hạ!”
Tạ Liên Khải bị ngắt ngang, tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
Tiểu nha đầu sợ đến mức run rẩy, chỉ dám liếc mắt một cái, rồi không dám nhìn nữa.
Tạ Liên Khải không vui vẻ gì, đứng dậy và cắn nhẹ lên tai ta.
“Đợi lão già đó đi rồi, ta sẽ trừng phạt nàng.”
Ta nắm chặt vạt áo, rưng rưng nước mắt cúi chào rồi trở về phủ.
Tạ Liên Khải vốn đa nghi mọi thứ, nhưng điều duy nhất hắn không nghi ngờ chính là tình yêu của nữ nhân. Muốn kéo hắn ra khỏi Nguyệt Ảnh Lâu nửa ngày không dễ.”
Vì vậy, ta buộc phải nhắc đến tên của tỷ tỷ.
Chắc chắn sau hôm nay, hắn sẽ điều tra lại thân phận của ta. Nhưng bằng cách nửa thật nửa giả, lấy cớ yêu hắn, ta có thể xoá bỏ nghi ngờ tại sao ta không sớm dâng thân cho hắn.”
Khi ta trở về, A Đề cười rất vui.
Nàng đã viết một bản tội trạng, ghi lại rõ ràng những tội ác của Tạ Liên Khải.
Phía dưới, là vô số dấu chỉ tay bằng máu. Dày đặc đến mức, chỉ nhìn thôi đã thấy đau lòng.
A Đề nói với ta:
“Sự việc thuận lợi hơn ta tưởng. Ta mượn danh Tạ Liên Khải, nói rằng đang thuyết phục các tỷ muội hầu hạ khách quý, nên bọn gác cổng không hề nghi ngờ.”
“Ta cứ tưởng sẽ tốn nhiều thời gian để lấy được lòng tin của họ, nhưng không ngờ chỉ cần nói hai chữ ‘báo thù’, họ đã sẵn lòng cắn ngón tay mà điểm chỉ, dù có người thậm chí không biết chữ…”
“Tỷ tỷ, đó là lần đầu tiên ta thấy hy vọng trong đôi mắt vốn đã vô hồn và trống rỗng của họ.”
A Đề cười, rồi lại khóc.Chúng ta ôm chặt lấy nhau.
Đêm đó, ta không thể nào chợp mắt được.
Ta đếm những ngôi sao lẻ loi ngoài cửa sổ, lòng đầy cảm xúc.
A Đề rón rén đến bên cạnh ta.
“Hóa ra tỷ tỷ cũng chưa ngủ.”
“Nguyệt Lạc tỷ, tỷ nói xem, sau khi chúng ta lật đổ nhà họ Tạ, tỷ sẽ làm gì?”
Câu hỏi này khiến ta bối rối.
Lúc đầu, ta chỉ muốn báo thù cho tỷ tỷ của mình. Nhưng sau đó, ta lại muốn báo thù cho những nữ nhân yếu đuối cùng chung cảnh ngộ. Vậy sau khi báo thù xong thì sao?
“Có lẽ trở về quê làm ruộng thôi, dù sao cũng phải sống tiếp.”
Ta đáp một cách lơ đễnh.
A Đề lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt ta.
“Ta muốn đi học, ta muốn thi đỗ công danh, sau đó lập một trường học cho nữ nhi, dạy các tỷ muội khác biết chữ.”
“Tỷ tỷ, tỷ hãy cùng ta nhé!”
Mắt A Đề sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả những ngôi sao ngoài cửa sổ.
Ta bị nàng làm cho xúc động, liền gật đầu thật mạnh.
“Được! Đợi báo thù xong, chúng ta sẽ đi học, mở trường dạy học!”