Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGƯỜI KHÔNG CẦN TA CŨNG KHÔNG LUYẾN Chương 4 NGƯỜI KHÔNG CẦN TA CŨNG KHÔNG LUYẾN

Chương 4 NGƯỜI KHÔNG CẦN TA CŨNG KHÔNG LUYẾN

7:52 chiều – 17/09/2024

13

“Đi sao?”

Hắn cười nhạt một tiếng. Tay hắn siết chặt cánh tay ta.

“Chuyện đứa bé, ta có thể bỏ qua.”

“Tô Trạch Lan, muốn ta rời đi, chỉ có một cách, đó là nàng đi cùng ta.”

Ta lạnh lùng cười đáp:

“Ngươi đã thuyết phục được Công chúa Thục Nghi rồi sao?”

Ánh mắt hắn bám chặt lấy ta, không chịu buông.

“Không ai có thể ngăn cản ta đưa nàng trở về.”

Ta dùng hết sức hất tay hắn ra.

“Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

Lâm Thanh Dự gật đầu, nắm tay ta dắt ra khỏi y quán.

Nhưng bên ngoài, dân chúng đã tụ tập đông đúc để xem náo nhiệt. Hơn nữa, đứng trước đám đông ấy còn có vài tên thị vệ vũ trang đầy đủ.

“Trạch Lan, từ lúc họ nói nàng bỏ trốn khỏi kinh thành, ta không có một ngày nào ngủ yên.”

Giọng nói của Triệu Nguyên Tự bất ngờ vang lên từ phía sau.

Ta quay lại, nhìn hắn đang bày tỏ tấm lòng với vẻ mặt cố tỏ ra thành khẩn.

“Nàng có biết, ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức để tìm được nàng không?”

Hắn tiến lên, nắm lấy tay ta.

“Theo ta về đi, Trạch Lan.”

“Nàng đã về lại Hầu phủ, phải không? Những gói thuốc chữa bệnh dạ dày là do nàng đánh đổ, đúng chứ?”

Giọng hắn trĩu nặng nỗi đau.

“Ta biết nàng oán ta, hận ta, nhưng bên cạnh ta không thể thiếu nàng được.”

“Trạch Lan, ta cầu xin nàng cho ta một cơ hội, để ta bù đắp cho những lỗi lầm trước đây.”

Thật nực cười.

Hắn nói với ta những lời tha thiết ấy. Nhưng trong đầu ta chỉ hiện lên những gì đã nghe thấy bên ngoài phòng tân hôn của hắn và Công chúa Thục Nghi vào ngày đại hôn.

“A Phù, năm đó ta nhìn thấy ngươi với phò mã thân mật như hình với bóng, lòng đầy ghen tuông, nên mới uống rượu đến say mèm, vô tình gặp nàng ấy.”

“Sau này, trong cung yến, ta thấy ngươi khoác tay phò mã, cơn tức giận trào dâng, nên ta mới nghĩ đến việc thành hôn để chọc giận ngươi…”

Hắn đã thề thốt với Công chúa Thục Nghi:

“Nàng yên tâm, ta chưa từng động lòng với nàng ấy, trong lòng ta chỉ có một mình nàng.”

Ngay cả đứa bé kia, hắn cũng chưa từng muốn có.

Ta khẽ cười nhạt một tiếng.

“Muộn rồi.”

“Triệu Nguyên Tự, bây giờ ta không còn dễ bị lừa như trước nữa.”

14

Ta đã đánh giá thấp quyết tâm của Triệu Nguyên Tự.

Nhìn thấy sự kiên quyết hiện rõ trên khuôn mặt ta, hắn dần thu lại nụ cười, gương mặt sa sầm.

“Nàng không muốn đi cùng ta, phải không, Tô Trạch Lan?”

“Người đâu, phá nát y quán này cho ta!”

“Không được!”

Y quán này là tâm huyết của sư phụ và sư huynh, tuyệt đối không thể bị hủy hoại.

Ta cắn chặt răng:

“Triệu Nguyên Tự, ngươi thật sự muốn làm vậy sao?”

Hắn cười nhạt, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn ta, rồi lướt qua Lâm Thanh Dự, người đang trừng mắt giận dữ nhìn hắn.

“Không chỉ y quán này.”

“Ngay cả tên gian phu bên cạnh nàng, ta cũng có thể xử lý hắn.”

“Ngươi dám!”

Ta quát lớn.

Hắn nhìn ta với vẻ thách thức, mang theo chút giễu cợt:

“Sao, nàng nghĩ ta không dám sao?”

“Trạch Lan, để hắn phá.”

Lâm Thanh Dự siết chặt tay ta.

“Ta không tin, giữa ban ngày ban mặt, có kẻ dám làm những chuyện bất nhân như vậy.”

“Sư huynh.”

Ta nắm lấy tay chàng, khẽ thở dài.

Sư huynh đã sống quá lâu nơi thôn quê, không hiểu rằng trong mắt những kẻ quyền quý như Triệu Nguyên Tự, chúng ta chỉ như loài kiến hôi.

Nếu hắn thực sự làm hại sư huynh, việc che đậy mọi chuyện không phải là điều khó khăn.

Cũng giống như chuyện năm đó, khi hắn điều tra về cái chết oan uổng của sư phụ ta, ta đã phải khổ cực suốt một năm mà chẳng có kết quả, trong khi hắn lại dễ dàng tìm ra hung thủ.

Nhưng ta tuyệt đối không thể để hắn làm vậy.

“Triệu Nguyên Tự, ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Nhưng ngươi không được làm hại bất kỳ ai ở đây, cũng không được động đến y quán này.”

Khóe môi Triệu Nguyên Tự nhếch lên. Nụ cười thắng lợi hiện rõ trên mặt hắn.

“Tô Trạch Lan, quả nhiên ngươi vẫn thông minh như trước.”

“Trạch Lan…”

Sư huynh khẩn thiết gọi ta, nắm chặt lấy tay ta, không muốn buông ra.

“Muội đừng đi…”

Ta nhìn chàng thật lâu, từ từ gỡ từng ngón tay của chàng ra.

“Trạch Lan…”

Trong ánh mắt của Lâm Thanh Dự, ta thấy sự tuyệt vọng.

Ta nhìn chàng lần cuối.

Triệu Nguyên Tự cười tà mị, nắm tay ta kéo ra khỏi y quán.

“Trạch Lan, đi thôi, chúng ta về nhà.”

15

Triệu Nguyên Tự dường như sợ ta sẽ lại bỏ trốn, nên đã vội vàng đưa ta trở về kinh thành sau mấy đêm dài liên tục.

Xe ngựa lắc lư dừng lại, ta mơ màng mở mắt, nhìn thấy Vĩnh Bình Hầu phủ quen thuộc.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, cười khẽ:

“Trạch Lan, về đến nhà rồi.”

“Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta nữa.”

Cảnh vật trong Vĩnh Bình Hầu phủ vẫn không khác gì so với trước đây.

Công chúa Thục Nghi lại không còn ở trong phủ. Ta cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu nguyên do.

Chỉ là, tiểu tỳ Bán Hạ, người từng hầu hạ ta trước đây, đã được Triệu Nguyên Tự chu đáo đưa về bên ta.

Nàng vừa chải tóc cho ta, vừa giả vờ vô tình nói:

“Phu nhân, Hầu gia đã hòa ly với Công chúa Thục Nghi rồi.”

“Nô tỳ thấy Hầu gia thực sự chân thành với người.”

Ta không đáp lời của nàng, chỉ cúi mắt xuống.

“Bán Hạ, mấy gói thuốc an thần mà ta đã phối trước đây, còn lại cái nào không?”

Ta vẫn không thể ngủ yên một giấc.

Đêm xuống, Triệu Nguyên Tự liền bước vào phòng ta.

“Trạch Lan, chúng ta sinh thêm một đứa bé, được không?”

Môi hắn vừa chạm vào mặt ta, toàn thân ta liền run lên.

“Cút.”

Hắn lập tức ngưng lại.

“Trạch Lan, ta biết nàng oán trách ta.”

“Chuyện giữa nàng và sư huynh của nàng, ta cũng không truy cứu nữa.”

“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

Ta nhìn hắn đầy cảnh giác.

Tay ta siết chặt lấy một chiếc trâm bạc. Chiếc trâm ấy trông bình thường, nhưng lại là quà của sư huynh mua tặng ta khi chúng ta đi chợ.

Ta đặt chiếc trâm lên cổ mình.

“Triệu Nguyên Tự, nếu ngươi dám chạm vào ta thêm một lần nữa, ta sẽ tự vẫn.”

Hắn sững sờ nhìn ta quyết tiệt như vậy, cuối cùng, hắn đành thỏa hiệp.

“Trạch Lan, ta theo ý nàng.”

16

Kể từ khi Triệu Nguyên Tự ép ta trở lại phủ, ta chỉ nghĩ đến việc làm sao trốn thoát.

Ta muốn quay về tìm sư huynh.

Trên thế gian này, nhất định vẫn còn nơi mà Triệu Nguyên Tự không thể tìm thấy.

Vì vậy, sau nửa tháng, ta hiếm hoi mới tỏ ra vui vẻ với hắn.

“Hầu gia, đây là bát canh thuốc ta hầm cho ngươi.”

Hắn xúc động, vội vàng nhận lấy bát thuốc:

“Trạch Lan, nàng tha thứ cho ta rồi sao?”

Hắn uống một ngụm canh thuốc, vẻ mặt đầy mãn nguyện.

Ta liền tranh thủ dò hỏi:

“Gần đây ta vẫn không ngủ yên, thuốc an thần cũng đã hết.”

“Trong đó có một loại dược liệu đến từ Tây Vực, dược phòng của Hầu phủ không có. Ta muốn tự mình ra chợ tìm, xem có thương nhân Hồ nào bán hay không.”

Hắn uống canh thuốc như kẻ khát nước, gật đầu:

“Đều theo ý nàng.”

“Đã lâu rồi ta mới được uống loại thuốc này, uống xong thấy an lòng.”

“Hương vị độc nhất vô nhị này, chỉ có Trạch Lan nàng mới sắc ra được.”

Hắn có vẻ đầy cảm thán.

Ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt. Thật là nực cười! Tại sao con người luôn phải đợi đến lúc mất đi mới biết trân trọng?

Sau khi cưới ta, Triệu Nguyên Tự chưa từng đoạn tuyệt với Công chúa Thục Nghi.

Mỗi khi Công chúa và Phò mã cãi vã, nàng luôn gọi hắn đến để than thở. Mỗi lần nhận được tin nhắn của nàng, hắn liền vội vàng chạy đến phủ công chúa. Không biết bao nhiêu lần, canh thuốc ta sắc cho hắn đã bị lãng quên.

Có lẽ, giữa ta và hắn đã từng có tình cảm. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì chứ?

Trái tim hắn, từ đầu đến cuối, vẫn luôn gắn liền với Công chúa Thục Nghi, người lớn lên cùng hắn. Việc cưới ta, chẳng qua chỉ là để chọc tức nàng.

Dù bây giờ hắn có hối hận, ta cũng không thể quên những tổn thương sâu sắc mà hắn đã gây ra.

Tại chợ, ta giả vờ tìm kiếm dược liệu, đồng thời lợi dụng cơ hội để thoát khỏi tầm giám sát của những người mà Triệu Nguyên Tự phái theo dõi.

Ta vội vàng chạy về hướng cổng thành. Nhưng trên đường, một nhóm người đã bao vây và chặn ta lại.

“Bắt lấy nàng cho ta!”

Ta choáng váng, rồi ngất đi.

17

Khi tỉnh lại, tay chân ta đều bị trói chặt.

Trước mắt ta là một nữ tử đang ngồi uống trà đầy thư thái. Nàng ta quay lại, mỉm cười với ta.

“Công chúa Thục Nghi!”

Ta hoảng hốt.

“Là ngươi đã bắt ta đến đây?”

“Phải đấy.”

Nàng mỉm cười bước đến gần ta, cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt ta.

“Triệu Nguyên Tự đã canh giữ Hầu phủ như một pháo đài vững chắc, ta chỉ có thể chờ đến khi ngươi ra ngoài mới bắt được ngươi.”

Ta lạnh lùng nói:

“Đường đường là công chúa, lại làm chuyện bắt cóc người sao?”

Nàng đột nhiên bật cười, cười đến rung cả người.

“Thực ra hôm nay bản cung bắt ngươi đến đây, không phải để hại ngươi.”

“Chỉ là muốn nói cho ngươi biết một chuyện.”

“Một chuyện mà ngươi đã bị lừa gạt từ đầu đến cuối.”

Nàng nhìn ta đầy đắc ý.

“Ngươi có biết, năm xưa Triệu Nguyên Tự nói đã tra ra kẻ hại chết sư phụ ngươi, thật ra chỉ là một cái bẫy do hắn dựng lên?”

18

“Cái gì?”

Ta bật thốt lên, kinh ngạc nhìn Công chúa Thục Nghi, không thể tin được.

Nàng cười, nói tiếp:

“Năm đó, bản cung từng bị Thái y chẩn đoán rằng cả đời này không thể có con.”

“Người khám cho bản cung hôm ấy, chính là sư phụ của ngươi, Phó viện phán Thái y viện, Tô Cảnh Ôn.”

Nàng thích thú nhìn vẻ mặt kinh hãi của ta.

“Bản cung cảm thấy bất bình, liền sai người ngầm hạ sát ông ấy.”

“Nói ra thì, chính Triệu Nguyên Tự là người đã giúp bản cung che đậy mọi chuyện.”

Tim ta run rẩy không ngừng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

“Nhưng… nhưng Triệu Nguyên Tự sau đó đã tìm ra hung thủ, là một viên ngoại say rượu gây chuyện trên phố…”

“Đúng vậy.”

Công chúa Thục Nghi cười khẩy, đầy khinh thường.

“Hắn đã tìm viên ngoại đó để chịu tội thay, vừa có thể giúp ta thoát tội, vừa lừa ngươi tin rằng sự việc đã được giải quyết, và còn khiến ngươi ngoan ngoãn gả cho hắn.”

“Thật là một kế hoạch nhất cử tam tứ đắc.”

Một cơn lạnh buốt xương sống tràn qua người ta. Cảm giác như sức lực trong cơ thể bị hút cạn, ta mềm nhũn ngã xuống đất.

Miệng run rẩy, ta lắp bắp:

“Không… không thể nào…”

Công chúa Thục Nghi nhếch mép, đầy thỏa mãn.

“Hôm nay bản cung nói cho ngươi biết chuyện này, cũng chỉ mong ngươi hiểu rõ thời thế mà rời khỏi cuộc đời của Triệu Nguyên Tự.”

Nàng cau mày, khó chịu nhìn ta:

“Đỡ phải để hắn cứ khăng khăng đón ngươi về, vì ngươi mà ngày ngày gây chuyện hòa ly với ta.”

“Nói thẳng ra, Triệu Nguyên Tự cũng là kẻ gián tiếp hại chết sư phụ ngươi.”

“Tô Trạch Lan, ngươi không thể động đến bản cung, nhưng ngươi có thể đoạn tuyệt với hắn, chẳng phải đúng sao?”

Ta ngẩng đầu lên, mắt đầy phẫn nộ, như ánh mắt của một con sói hung dữ.

Công chúa Thục Nghi lại cười càng điên cuồng hơn.

“Nhìn ngươi thế này, bản cung thật sự sợ đấy.”

“Người đâu, đưa nàng ta trở lại Vĩnh Bình Hầu phủ.”

19

Khi Triệu Nguyên Tự trở về, ta đã đợi sẵn ở trong phủ.

Ta đã thổi tắt phần lớn nến trong phòng. Vì vậy, khi hắn bước vào, không thể nhìn rõ sắc mặt ta.

“Trạch Lan, nàng đang đợi ta sao?”

Giọng hắn vẫn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng như thường lệ.

Hắn bước đến gần, kéo ta vào lòng.

“Tối thế này, sao không thắp thêm vài cây nến?”

“Triệu Nguyên Tự, ngươi từng yêu ta sao?”

Ta bất chợt lên tiếng.

Hắn khựng lại, siết chặt lấy ta hơn.

“Đương nhiên ta yêu nàng.”

“Trạch Lan, từ khi nàng cứu ta về, ta đã yêu nàng từ tận đáy lòng.”

“Yêu từ tận đáy lòng sao?”

Giọng ta vang lên khàn khàn, còn khó nghe hơn cả tiếng khóc.

“Nếu yêu từ tận đáy lòng, sao ngươi lại tìm kẻ thế thân cho hung thủ giết sư phụ ta?”

“Người mà ngươi thực sự yêu, là Thẩm Nhược Phù, đúng không?”

“Trạch Lan, ta…”

Ta không muốn nghe thêm một lời giải thích nào từ hắn. Ta rút con dao găm giấu trong tay áo, đâm thẳng vào tim hắn.

Nhanh, mạnh, chuẩn xác. Không chút do dự.

Trong đầu, lời dạy của sư phụ vẫn vang lên rõ ràng.

“Người làm y giả, phải treo gương cứu thế, giữ lại sinh mạng.”

“Trạch Lan, con phải giữ lòng từ bi.”

Sư phụ chẩn đoán Công chúa không thể mang thai, vốn chỉ là ý tốt để nhắc nhở nàng tránh đi đường sai trong việc cầu con. Nhưng Công chúa Thục Nghi lại ôm hận trong lòng, ra tay sát hại ông. Cuối cùng, ngay cả hung thủ thực sự cũng không thể bị tìm ra.

Sư phụ à, người tận tâm tận lực đã cứu được rất nhiều người, nhưng lại không thể cứu được chính mình.

Người đã nhặt ta từ thuở nhỏ, cho ta một cuộc đời thứ hai. Điều ta có thể làm, là tận sức thay người báo thù.

Thật nực cười. Ta đã bị hắn lừa suốt bao năm, thậm chí còn trở thành thê tử của hắn…

“Trạch Lan, nàng… nàng…”

Triệu Nguyên Tự ôm lấy ngực, trừng mắt nhìn ta chằm chằm.

“Hầu gia!”

Có lẽ nghe thấy tiếng động bên trong, thị vệ của hắn liền xông vào.

Mấy tên đứng quanh ta, giương kiếm chỉ thẳng vào người ta.

“Không, đừng làm hại nàng!”

Triệu Nguyên Tự run rẩy giơ tay, chỉ về phía ta.

“Bắt lấy nàng, đừng để nàng chạy thoát!”

Ta khẽ cười nhạt.

Chết đến nơi rồi mà vẫn còn muốn kiểm soát ta sao?

Ta biết, hôm nay Triệu Nguyên Tự nhất định phải chết, và đám thị vệ này, cũng sẽ không để ta sống mà rời khỏi Vĩnh Bình Hầu phủ.

May mắn thay, ta vẫn có thể lựa chọn cách kết thúc của mình.

“Trạch Lan, đừng… đừng mà…”

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Triệu Nguyên Tự, ta dùng con dao găm cắt ngang cổ mình.

Cái chết này, đến cũng thật nhẹ nhàng.

Ta khẽ cười, cảm thấy như được giải thoát mà yên tâm nhắm mắt lại.

Sư phụ, Trạch Lan sẽ sớm đến gặp người.

【Kết thúc chính văn】