Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CƠN GIÓ MÙA XUÂN Chương 2 CƠN GIÓ MÙA XUÂN

Chương 2 CƠN GIÓ MÙA XUÂN

3:39 chiều – 21/09/2024

3

Trong thoáng chốc, ta bối rối.

Ừ nhỉ… sao lại không quá đáng chứ?

Dù nghĩ thế, nhưng ta tuyệt đối không dám nói ra miệng.

“Điện hạ?”

Ta tiến lại gần, nắm lấy tay hắn, lòng càng lạnh hơn —— người đàn ông này đến đây từ bao giờ rồi!

“Yểu Lan không hiểu chuyện, xin ngài đừng để tâm.”

Ta đặt tay hắn lên môi, thổi nhẹ.

“Ngài đến sao không báo trước một tiếng, trời thu rồi, dạo này gió lớn, ngài bị cảm lạnh thì không tốt đâu.”

Vừa nói, ta vừa nháy mắt ra hiệu cho Yểu Lan:

“Còn không mau đi lấy chén canh lê tuyết ta nấu cho điện hạ?”

Yểu Lan lập tức chạy đi.

Vân Cảnh ho vài tiếng, sắc mặt càng tái nhợt hơn:

“Khụ, khụ khụ —— Miêu Miêu yên tâm, những gì nàng muốn, bổn vương… khụ, bổn vương nhất định sẽ cố hết sức… khụ, khụ khụ…”

Ta: “……”

Không phải, ngài như thế này, dù có cố hết sức thì cũng… chẳng còn hy vọng gì… phải không?

Tất nhiên, dù sao thì người như Tứ hoàng tử cũng là nam nhân tôn quý, lời này có phần tổn thương tự tôn, ta đương nhiên không thể nói ra.

Ta chân thành nâng tay hắn lên.

“Có một đứa con với điện hạ đương nhiên là điều tốt nhất. Nhưng dù thế nào, trong lòng Miêu Miêu, điện hạ mới là quan trọng nhất.”

Chậc! Cuộc sống này không dễ dàng, Miêu Miêu phải diễn thôi.

Lông mi Vân Cảnh khẽ động, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn ta. Hồi lâu sau, hắn nở một nụ cười chậm rãi:

“Miêu Miêu phải giữ lời đấy.”

Ta gật đầu lia lịa.

Phu quân tôn quý của ta, cái đùi của ta, chỗ dựa của ta, trên đời này làm gì có ai quan trọng hơn ngài chứ!

Cả vương phủ đều biết ta và Tứ hoàng tử rất mực ân ái với nhau.

Tin này thậm chí đã lan về phủ Thừa tướng. Vì vậy, vào ngày thọ yến của phụ thân ta, Vân Cảnh đã đích thân cùng ta trở về.

Dù phụ thân ta là thừa tướng, nhưng Vân Cảnh dù sao cũng là hoàng tử có tước vị, việc hắn hạ mình đi cùng ta đã đủ cho ta thể diện rồi.

—— Là hắn đang cho ta thể diện!

Suốt buổi thọ yến, sắc mặt của Cố Chi Phương chẳng mấy khi tươi tỉnh.

Cho đến khi mẫu thân nàng ta, Giang phu nhân, vô tình nhắc tới hôn ước của nàng với Thái tử, lúc đó nàng mới nở nụ cười trở lại, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Đúng vậy, nàng ta cũng vừa mới định hôn ước với Thái tử Vân Minh, làm trắc phi của Thái tử.

Nàng cười tươi rói nói:

“Tỷ tỷ và điện hạ tình cảm sâu đậm, thật khiến người khác ngưỡng mộ. Nếu sau này muội và Thái tử điện hạ cũng được như vậy thì tốt quá.”

Ta đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc, cảm thấy khó xử:

“Thế… Tân Dương Quận chúa thì sao?”

Tân Dương Quận chúa là trưởng nữ của Yến Vương, một vương gia ngoại tộc duy nhất của Đại Hạ, thân phận tôn quý, không thua kém gì công chúa. Đồng thời, nàng cũng là chính phi tương lai của Thái tử.

Sắc mặt Cố Chi Phương lập tức cứng lại, nhưng vội vàng chữa cháy:

“Không phải. Muội tuyệt đối không có ý tranh với Tân Dương Quận chúa! Muội, muội chỉ mong sau này có thể hầu hạ Thái tử điện hạ thật tốt, giống như tỷ tỷ đối với điện hạ, tuy thời gian quen biết ngắn ngủi nhưng tình cảm rất sâu đậm.”

Hửm? Nàng đây là đang ám chỉ ta cố ý lấy lòng Vân Cảnh, giả vờ thâm tình với hắn sao?

Mặc dù quả thật là như vậy, nhưng nói ra trước mặt người khác thì không tốt chút nào.

Ta đặt đũa xuống, cố nén một hơi, hơi đỏ mặt, e lệ nhìn Vân Cảnh.

“Điện hạ… dung mạo đẹp tuyệt trần.”

Ai cũng biết, Vân Cảnh thừa hưởng vẻ đẹp của mẫu phi hắn, là hoàng tử đẹp nhất trong số các hoàng tử.

Còn về Thái tử Vân Minh, ừm… hắn rất giống hoàng đế đương thời, trông khá vạm vỡ.

Ta chân thành nhìn nàng:

“Nhưng tình cảm có thể bồi đắp, thời gian càng lâu, tình cảm càng sâu.”

Ngũ quan của Cố Chi Phương co giật. Vân Cảnh bên cạnh ta dường như khẽ bật cười.

4

Tin đồn về tình cảm sâu đậm giữa ta và Vân Cảnh lan khắp Đại Hạ, đến mức khi mùa thu săn bắn đến, hoàng thượng còn đặc biệt gọi ta cùng tham gia.

Là Dực Vương phi, đương nhiên ta có tư cách tham dự, nhưng vấn đề là ở chỗ, phu quân của ta với thân thể yếu ớt như thế, thì liên quan gì đến việc săn bắn mùa thu?

Đừng nói đến cưỡi ngựa bắn cung, hắn mà đứng trong cơn gió lạnh nơi ngoại ô kinh thành được nửa canh giờ thôi thì ta e là phải sớm bước vào con đường thủ tiết.

Nhưng Yểu Lan không biết nghe được từ đâu tin tức, đôi mắt sáng ngời nhìn ta.

“Tiểu thư, nghe nói lần này Tứ điện hạ đi săn đều là vì ngài đó!”

???

“Sao lại thế?”

Yểu Lan đếm ngón tay:

“Tứ điện hạ từ khi sinh ra đã yếu, nên chưa từng tham gia săn bắn mùa thu. Chỉ có ba năm trước, khi Thái tử điện hạ mời một vị danh y đến điều trị cho Tứ điện hạ, hắn quả thật đã khá hơn nhiều, hoàng thượng rất vui mừng, thưởng cho Thái tử, còn đặc biệt cho Tứ điện hạ tham gia săn bắn mùa thu.”

“Kết quả là Tứ điện hạ khi ấy đã bị nhiễm lạnh, trở về nằm trên giường suốt một tháng, suýt chút nữa thì ——”

Yểu Lan hạ giọng thì thầm:

“Vì chuyện này, thánh thượng đã nổi trận lôi đình, nói rằng Thái tử đã mời một kẻ lang băm, không chỉ trừng phạt nặng nề Thái tử, mà còn đày ải vị đại phu đó!”

Ta: “……”

Chuyện này nghe có vẻ hợp lý, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm?

Thật ra, nói cho cùng, vẫn là do thân thể của Vân Cảnh không tốt, nhưng ai bảo hắn có dung mạo quá giống mẫu phi của mình chứ?

Nghe đồn năm xưa Dung phi nổi tiếng xinh đẹp nhất lục cung, được sủng ái không ngừng. Tuy xuất thân hàn vi nhưng nhờ dung mạo mà có thể đứng vững trong hậu cung.

Tiếc thay hồng nhan bạc mệnh, khi bà sinh Vân Cảnh thì băng huyết mà qua đời.

Nghĩ đến đây, có vẻ Vân Cảnh còn đáng thương hơn ta. Ít nhất, ta vẫn nhớ mặt mẹ ta, còn hắn thì chưa từng được thấy mẫu thân của mình.

“Ban đầu lần này thánh thượng cũng không định để Tứ điện hạ tham gia, nhưng Tứ điện hạ nói rằng, người từ Bắc Mạc đến kinh đã lâu, vẫn chưa được ra ngoài ngắm cảnh phồn hoa của kinh thành. Đây là cơ hội hiếm có, điện hạ muốn đi cùng ngài.”

Yểu Lan che miệng, đôi mắt tràn đầy vẻ cảm động:

“Dù Tứ điện hạ thân thể yếu ớt, nhưng đối xử với người thật sự không chê vào đâu được!”

Ta chần chừ:

“Lời ngươi nói không sai, nhưng mấy người trong cung này quả thật lắm chuyện quá…”

Chuyện này đến Vân Cảnh còn chưa nói với ta, vậy mà bọn họ ai cũng biết rõ hơn cả chính thất của hắn là ta đây.

Yểu Lan mở to mắt:

“Vậy ngài không đi sao?”

“Sao lại không đi!”

Ta ưỡn thẳng lưng:

“Điện hạ đối xử với ta chân thành, ta đương nhiên cũng vậy!”

Hu hu hu, lâu lắm rồi ta chưa được ăn thỏ nướng, chắc chắn thỏ ở khu săn bắn hoàng gia sẽ rất béo!

……

Ta đoán không sai, thỏ ở trường săn thực sự rất béo, rất ngon. Chỉ có điều không hay là, ta bị lạc.

Chính xác hơn, ta và Vân Cảnh bị lạc cùng nhau.

Chuyện này thật khó mà nói được, vốn dĩ ta và Vân Cảnh, một người bệnh tật yếu ớt, một người làm bộ đoan trang, dù có đến trường săn, cũng nên ở trong lều ấm áp chơi bài chờ —— không phải, chờ Thái tử và những người khác trở về.

Nhưng có lẽ vì thời tiết quá đẹp, ánh nắng chiếu qua những tán cây, bóng lá lấp lánh, lá rụng chất đầy, khiến người ta không tự giác mà thoải mái thả lỏng.

Ta muốn đi nhặt vài quả hạt thông, Vân Cảnh vui vẻ đồng ý.

Ban đầu dự định chỉ đi loanh quanh ở rìa, nhưng càng nhặt lại càng đi sâu, đến khi ngẩng đầu lên thì ta phát hiện chúng ta đã lạc đường.

Tệ hơn nữa là, trời bắt đầu đổ tuyết!

“Kinh thành mà cũng có tuyết rơi nhiều thế này sao?”

Trốn trong một hang động mà chúng ta vừa tìm được, ta nhìn ra ngoài thấy trắng xóa một màu, thoáng thất thần.

“Ta cứ tưởng chỉ có Bắc Mạc mới có tuyết lớn thế này.”

Vân Cảnh nghiêng đầu nhìn ta một cái:

“Nhớ nhà rồi?”

Ta gật đầu mạnh.

Nhớ chứ!

Nhớ hồ băng lớn của ta, nhớ tượng tuyết của ta, nhớ thỏ nướng của ta—— Cứ nghĩ đến a không khỏi buồn bã.

Vân Cảnh cười nhạt:

“Sau này nếu có cơ hội, bản vương sẽ cùng nàng về… khụ, khụ khụ…”

Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn lại bắt đầu ho, đôi môi mỏng nhợt nhạt.

Ta lo lắng, vội vàng tiến lên giúp hắn xoa ngực, nhưng càng xoa thì Vân Cảnh càng yếu dần, đến khi hắn ngã đầu qua một bên, bất tỉnh nhân sự.

Ta sững sờ.

Xong rồi, ta thật sự khắc phu sao!?

Tuyết lớn nơi phong sơn, Vân Cảnh chết cóng ở đây thì ta biết làm thế nào!?

5

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, nhìn thấy sắc mặt Vân Cảnh càng lúc càng tái nhợt, ta nghiến răng, quyết định rời khỏi hang động.

Ta lục lọi trong tuyết, tìm được một cành cây, tự chế một chiếc ná, bắn được một con thỏ mang về.

Trong hang động, lửa trại đang bập bùng cháy, mùi thịt thỏ nướng tỏa ra thơm phức.

Ta ôm lấy Vân Cảnh, kéo hắn lại gần lửa trại hơn, rồi nhìn chằm chằm vào miếng thịt thỏ vàng ươm thơm ngào ngạt.

Hay là… ta ăn trước? Ai biết Vân Cảnh khi nào mới tỉnh chứ?

Nghĩ vậy, ta liền đưa tay xé một cái đùi thỏ.

Nhưng trước khi kịp cắn, Vân Cảnh bỗng nhiên động đậy, từ từ mở mắt ra.

Ta lập tức lao tới:

“Điện hạ! Ngài tỉnh rồi!”

Vân Cảnh yếu ớt cười với ta, sau đó ánh mắt hắn rơi xuống… cái đùi thỏ trong tay ta.

Vẻ mặt hắn có chút bối rối:

“Miêu Miêu, đây là… từ đâu ra?”

Nói thẳng là ta săn được thì không hay lắm, dù sao ta cũng là Dực Vương phi đoan trang ôn nhu mà.

Phu quân yếu đuối của ta có lẽ không chịu nổi cú sốc lớn, tốt nhất nên nhẹ nhàng thôi, ừm!

Ta lắc đầu, nói khẽ:

“Miêu Miêu cũng không biết nữa, vừa rồi điện hạ ngất xỉu, ta ra ngoài nhặt ít củi về nhóm lửa, khi quay lại thì thấy con thỏ này nằm ngất ngay cửa hang. Có lẽ… đói mà ngất?”

Vân Cảnh nhìn đùi thỏ vàng óng ánh mỡ, im lặng một lát:

“…… Có lẽ là vậy.”

Ta nhịn đau lòng, đưa miếng thịt cho hắn:

“Điện hạ ăn trước chút đi, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có người đến tìm.”

Chúng ta bị lạc từ chiều, giờ trời đã tối đen, ai mà biết mấy tên thị vệ kia khi nào mới tìm được chứ. Ta phải giúp Vân Cảnh kéo dài sự sống!

Vân Cảnh ngập ngừng một chút, có lẽ cũng đói nên nhận lấy miếng thịt.

Ta quay đầu nhìn chằm chằm vào cái đùi thỏ còn lại.

Không sao, một người một đùi cũng tốt!

Nhưng chưa kịp động vào, Vân Cảnh bỗng nói:

“Nóng lắm, để ta.”

Ta hơi ngẩn ra, sau đó nhìn thấy hắn lấy ra một con dao nhỏ tinh xảo, từ từ cắt miếng thịt.

Con dao này được nạm đầy đá quý, ta cứ nghĩ chỉ là đồ trang trí thôi, dù sao đi săn bắn mùa thu, Vân Cảnh không tham gia, mang theo con dao này để khoe mẽ cũng không tệ.

Không ngờ nó lại có ích lúc này!

Lửa trại hắt ánh sáng lên gương mặt thanh tú tuyệt trần của hắn, trông như thần tiên hạ phàm.

Ta thoáng ngẩn người.

Thật lòng mà nói, người đàn ông này hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của ta, đối diện với dung mạo như vậy, diễn xuất của ta cũng có thể đạt bảy phần so với ba phần lúc bình thường.

Có lẽ vì bị sắc đẹp làm mờ mắt, khi Vân Cảnh đưa miếng thịt đã cắt gọn qua, ta theo phản xạ cúi xuống ăn ngay. Và vô tình, ta cắn trúng ngón tay của hắn.

Ta sững sờ.

Vân Cảnh cũng sững sờ.

Lúc ta kịp nhận ra, liền lập tức hoảng hốt.

Vân Cảnh khẽ chớp mắt rồi bỗng nở nụ cười.

“Sao vậy, không ngon sao?”

Ta: “……”

Lời này có vẻ không đúng lắm, phải không!?

Hiếm khi ta đỏ mặt:

“Điện hạ cũng ăn chút đi, thân thể ngài sợ lạnh, ăn thêm chút cho ấm.”

Lời này là thật lòng, bởi Vân Cảnh rất sợ lạnh, dù đã ngồi cạnh lửa trại lâu rồi mà tay hắn vẫn lạnh toát.

Nhưng hắn ăn uống không nhiều, ăn được vài miếng đã dừng lại, tựa vào vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ta đành cắn răng mà ăn hết chỗ còn lại, vì lãng phí là không tốt, lãng phí là có tội.

Tuy nhiên, ta là người có nguyên tắc, đã ăn đồ của người ta thì phải có qua có lại.

Vân Cảnh dường như đã ngủ thiếp đi, ta sờ tay hắn, vẫn lạnh ngắt.

Nếu đêm nay qua đi mà hắn không thấy được mặt trời, thì ta e rằng cũng chẳng sống được lâu.

Nghĩ thế, ta đưa tay ra cởi áo của hắn.

Vân Cảnh hình như cảm thấy điều gì đó, mở mắt ra.

Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, không rõ là đang nghĩ gì.

“Miêu Miêu?”

Hắn hỏi khẽ, giọng còn ngái ngủ.

Ta lại gần, khoác lên người hắn chiếc áo choàng dày ta đã may cho hắn trước đó, vòng tay ôm lấy eo gầy của hắn.

Ừm… Ừm?

Người đàn ông này trông yếu ớt mà không ngờ lại có cơ bụng…

Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua, ta cọ nhẹ vào cổ hắn.

“Người thần thiếp lúc nào cũng ấm, để thần thiếp sưởi ấm cho điện hạ.”

Vân Cảnh không nói gì, dường như hơi thở của hắn khựng lại trong chốc lát, nhưng thân thể hắn hình như đã ấm hơn chút so với lúc trước.

Ta vui mừng, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa khéo thấy vành tai của hắn ửng đỏ.

Có tác dụng rồi! Khí sắc của hắn cũng khá hơn nhiều!

Ta ôm hắn chặt hơn, cố truyền hết nhiệt lượng từ cơ thể qua lớp áo mỏng cho hắn.

“Ngài thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Vân Cảnh nhắm mắt, yết hầu hơi động, giọng khàn khàn.

“…Ừm.”