04
Phương Thu Doanh miệng thì bảo rằng muốn ăn món Băng tô lạc ta làm. Nhưng khi ta thực sự mang lên, nàng chỉ dùng muỗng khuấy qua loa vài cái rồi ném sang một bên, sau đó lại tiếp tục dựa dẫm vào Lạc Văn Cảnh.
Chẳng mấy chốc trời đã tối.
Phải thừa nhận rằng, hiện tại Lạc Văn Cảnh thực sự rất thiên vị Phương Thu Doanh. Tối hôm đó để làm nàng vui, Lạc Văn Cảnh còn sai người bày một hàng pháo hoa trên tường thành.
Y không cho phép bất cứ ai lại gần, chỉ ôm eo Phương Thu Doanh đứng giữa những cây pháo hoa rực rỡ.
Hai người nắm tay dựa vào nhau, còn ta và các phi tần khác chỉ buồn tẻ đứng phía dưới, nhìn theo bóng lưng của họ. Có một khoảnh khắc, ta chợt nhớ lại cảnh Tết thời thơ ấu khi mẫu thân ôm ta đi đốt pháo hoa.
… Đó thực sự là một trong số ít những kỷ niệm đẹp trong đời ta.
Khi ta đang chìm trong hồi ức, bỗng nhận thấy ở góc tường thành có gì đó không ổn. Dường như vừa rồi khi một quả pháo hoa bay lên trời, nó đã làm lệch nòng súng pháo.
Và bây giờ, nòng pháo đang nhắm thẳng vào hướng của Lạc Văn Cảnh.
Nghĩ đến đây, ta gần như theo bản năng nhấc váy lên, không quản gì nữa mà lao thẳng lên tường thành. Tiểu thái giám ở phía sau hoảng hốt kêu lên: “Nương nương! Nương nương!”
Nhưng hắn không thể ngăn ta lại.
Bên tai ta chỉ còn tiếng gió. Trong khóe mắt, dường như có thứ gì đó càng lúc càng sáng lên.
Cuối cùng —
Ngay khoảnh khắc ánh sáng sắp chạm tới, ta dồn hết sức đẩy mạnh Phương Thu Doanh ra, rồi ôm chặt lấy Lạc Văn Cảnh.
Bên tai ta vang lên tiếng nổ lớn. Một cơn đau dữ dội bất ngờ ập đến sau lưng. Không biết ai đó kinh hô:
“Cứu giá! Mau cứu giá!”
Lúc này, một đám người vội vàng chạy tới nâng nòng pháo lên. Giữa sự hỗn loạn, Lạc Văn Cảnh cuối cùng cũng phản ứng kịp, lập tức đẩy ta ra.
“A Doanh, A Doanh, nàng không sao chứ?”
Phương Thu Doanh vừa bị ta đẩy ra một bên, giờ nằm nghiêng trên mặt đất, nước mắt lưng tròng:
“Chân thiếp hình như bị trật rồi.”
“Giang Liên, xem ngươi gây ra chuyện gì đây!”
Lạc Văn Cảnh quay đầu lại quát mắng ta. Rồi y nhanh chóng bế Phương Thu Doanh lên, vội vã chạy xuống tường thành, vừa đi vừa lớn tiếng gọi:
“Thái y! Truyền thái y mau!”
05
Toàn thân ta đã đau đớn từ trước, bị Lạc Văn Cảnh đẩy mạnh lại càng khiến ta như muốn tan rã.
Nhưng ta lại nở nụ cười, nụ cười mà đã lâu lắm rồi ta chưa có. Bởi vì ta biết chắc rằng, ta đã bị thương bởi vụ nổ này. Và còn bị thương không hề nhẹ.
“Hệ thống, lần này có tính là ta đã vì hắn chịu lần thương tổn thứ 100 không?”
Hệ thống im lặng một lúc, rồi không tình nguyện đáp:
【Tính…】
“Vậy mau đưa ta trở về nhà.”
Ta cố gắng đứng dậy từ mặt đất.
“Ta đã làm được, ngươi cũng phải giữ lời.”
Hệ thống lẩm bẩm vài tiếng.
【Hiện tại chưa được.】
Ta sững sờ, dòng máu nóng trong cơ thể bỗng chốc lạnh đi.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
【Bây giờ thoát khỏi thế giới này cần 30 ngày để bình tĩnh lại, nếu sau 30 ngày, ngươi vẫn muốn về nhà, ta mới có thể cho ngươi rời đi.】
Cảm giác chua xót pha lẫn mệt mỏi bất ngờ tràn ngập trong ta, khiến ta cảm thấy như kiệt sức.
Tại sao?
Tại sao còn phải đợi thêm 30 ngày?
Hệ thống thấy ta im lặng, liền nói thêm:
【Ta làm tất cả cũng là vì ngươi, đừng không biết ơn như vậy.】
【Ngươi thử nghĩ xem, ở đây ngươi là phi tần của Hoàng thượng. Bao nhiêu kẻ hầu người hạ, ngày ngày được mặc lụa là gấm vóc, ăn uống sung túc. Nhưng nếu ngươi trở về, liệu ngươi có thể sống cuộc sống kham khổ không?】
【Hơn nữa, Hoàng thượng lại là nam nhân đầu tiên của ngươi. Ngươi đã hy sinh biết bao nhiêu cho y, sao nỡ rời đi dễ dàng như vậy?】
“Đừng nói nữa.” Ta cắt ngang lời nó, “Tất cả những gì ta làm vì Lạc Văn Cảnh đều chỉ để có thể rời khỏi nơi này.”
Hệ thống nghẹn lời, im lặng như thể bị ngắt kết nối. Ta nghĩ, có một số việc ta phải nói rõ với nó từ trước.
“Ta có thể đợi 30 ngày, nhưng sau 30 ngày, ngươi phải giữ lời hứa, để ta trở về nhà.”
Hệ thống lặng đi một lúc.
【…Ngươi bây giờ đang quá bốc đồng, cứ bình tĩnh lại 30 ngày rồi nói tiếp.】
06
Mùa hè, y phục mỏng manh, cánh tay và lưng ta bị vết thương do pháo hoa làm bỏng. Bôi thuốc xong, ta chỉ có thể nằm sấp trên giường dưỡng thương.
Cung điện của ta hẻo lánh, lại không được sủng ái. Liên tiếp mấy ngày liền, chẳng ai đến thăm ta. Nhưng ta lại cảm thấy vô cùng tự do.
Tốt nhất là trong 30 ngày này đừng có ai đến quấy rầy ta, đến lúc đó, ta có thể rời đi ngay. Ta âm thầm nghĩ trong lòng. Nhưng đáng tiếc thay —
Câu “người tính không bằng trời tính” luôn đúng. Ngay khoảnh khắc ta nghĩ đến điều đó, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân.
Không ngờ người đầu tiên đến thăm ta lại là Phương Thu Doanh…
Ta không thể động đậy, cũng chẳng muốn đôi co với nàng, chỉ lặng lẽ quay đầu vào trong, không nhìn nàng. Phương Thu Doanh cũng không tỏ ra giận dỗi, hay có lẽ nàng vốn chỉ đến để khoe khoang, chẳng bận tâm ta có đáp lại hay không.
“Ta vốn nghĩ rằng tỷ tỷ đã cùng Hoàng thượng vượt qua bao gian khó khi tranh giành ngôi vị. Lẽ ra trong lòng Hoàng thượng, tỷ phải là người vô cùng quan trọng mới đúng.”
“Ngay cả lúc Hoàng thượng ban cho tỷ chức vị đáp ứng, ta cũng đoán rằng y làm vậy là để bảo vệ tỷ. Giờ xem ra, ta thật sự đã nghĩ quá nhiều haha.” Phương Thu Doanh che miệng cười khanh khách.
“Ngươi nói xem, tỷ tỷ, ngươi có đáng thương không? Ngươi bỏ ra bao nhiêu mà vẫn không thể giành được sự sủng ái của Hoàng thượng. Còn ta thì không cần làm gì, Hoàng thượng ngày ngày sủng ái ta.”
Ta quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt bất chợt lướt qua phía trên đầu nàng, ta nhẹ giọng gọi:
“Hoàng thượng, sao ngài lại đến đây?”
Sự đắc ý trên mặt Phương Thu Doanh bỗng chốc như bức tranh tường cũ kỹ bị tróc ra. Nàng hốt hoảng quỳ sụp xuống đất:
“Thần thiếp lỡ lời, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Một hồi lâu không có tiếng trả lời. Phương Thu Doanh cẩn thận ngẩng đầu lên.
Trong phòng làm gì có bóng dáng của Lạc Văn Cảnh?
“Ngươi dám lừa ta!” Nàng lập tức đứng dậy.
“Ta chỉ thấy ngươi ồn ào quá, muốn ngươi im lặng thôi.”
Ta nói thật lòng, nhưng Phương Thu Doanh đã hoàn toàn nổi giận. Nàng tuôn ra một tràng dài tức giận trút vào ta:
“Ngươi là thứ gì chứ? Nhìn xem bộ dạng hiện tại của ngươi, đừng nói Hoàng thượng, đến ta cũng thấy ghê tởm. Nếu là ta, đã tự tìm dây mà thắt cổ rồi, thứ hèn mọn…”
Một lúc sau, ánh mắt ta lại lướt qua đỉnh đầu nàng, ta nhẹ nhàng gọi:
“Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng gì chứ? Ngươi, tiểu tiện nhân, còn dám lừa ta!” Phương Thu Doanh tức giận đến mức không kìm được. Chỉ là, lần này, một tiếng ho khan vang lên từ phía sau nàng.
“A Doanh, nàng đến chỗ Giang Liên làm gì?”
Sắc mặt Phương Thu Doanh trắng bệch ra.
07
Trước mặt Lạc Văn Cảnh, nàng luôn tỏ ra dịu dàng, nhu mì, nói năng nhỏ nhẹ. Làm sao nàng dám để lộ bộ dạng hùng hổ, thô bạo này?
Phương Thu Doanh càng hoảng hốt, càng bối rối, càng bối rối thì càng luống cuống. Cuối cùng không tìm ra được cái cớ nào hợp lý, chỉ đành nói mình bị nhức đầu rồi vội vã rời đi, mong tính toán sau…
Trong phòng chỉ còn lại ta và Lạc Văn Cảnh. Y nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc rất lâu sau, khi ta nghĩ y sẽ không nói gì nữa, y mới ngập ngừng mở lời:
“Về chuyện của phi tần A Doanh và ngươi…”
“Thôi, tạm không nói chuyện đó, đêm qua trẫm có một giấc mơ.”
Lạc Văn Cảnh nhìn ta một cái, thần sắc có phần kỳ lạ.
“Có một giọng nói rất rõ ràng, nó nói rằng ngươi sắp rời khỏi đây. Nhưng chỉ cần trẫm giữ ngươi lại, ngươi nhất định sẽ ở lại…”
“Giang Liên, trẫm nhớ rằng ngươi không còn thân thích nào phải không? Giấc mơ này thật kỳ lạ, ngươi còn có thể đi đâu được?”
Lòng ta chợt se lại. Ta sắp có thể trở về nhà rồi, không muốn có thêm rắc rối nữa.
“Chỉ là một giấc mơ thôi, Hoàng thượng từ khi nào lại tin vào mấy thứ này?”
“Ngươi có đang âm thầm tính toán điều gì không?”
“Hoàng thượng lo lắng quá rồi.”
Không biết có phải là do ta tưởng tượng không, nhưng có vẻ như Lạc Văn Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, y lại trở về dáng vẻ cao ngạo như thường.
“Không tính toán gì thì tốt. Giang Liên, trẫm không phải là người không biết ơn tình cũ. Trẫm biết ngươi đã một lòng một dạ vì trẫm, cũng nhớ rằng ngươi đã chịu đựng bao thương tổn vì trẫm. Nể tình tất cả những điều đó, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, sau này trẫm nhất định sẽ ban cho ngươi một đứa con, để bảo đảm cả đời ngươi không thiếu thốn gì.”
Trong lòng ta cười nhạt khinh bỉ. Nhưng ngoài miệng ta vẫn cảm tạ như thường lệ:
“Vậy tạ ơn Hoàng thượng.”