Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9 Chương 2 TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9

Chương 2 TA LÀ TIỂU DI NƯƠNG THỨ 9

1:28 sáng – 27/09/2024

4

Thấy ta nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay hắn, Lương Nhuận Thanh cười giễu cợt: “Sao? Ngươi không biết đọc à?”

“Ngươi… ngươi…” Ta ngơ ngẩn, ngốc nghếch hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại đọc cuốn sách này?”

Lương Nhuận Thanh đáp: “Vì ta thích. Ta thích văn chương của nàng, và ta thích nàng.”

“Nhưng… nhưng Chung Tử Kỳ, có lẽ là nam nhân, ngươi thích cũng vô ích, ngươi không thể kết hôn với hắn.”

“Không.” Giọng của Lương Nhuận Thanh trầm thấp, khuôn mặt hắn dịu dàng, như phủ một lớp sương mơ màng: “Ta đã từng gặp nàng ấy.”

“A?” Tim ta đập loạn nhịp.

“Lần đó là ở tòa soạn, ta muốn gặp ‘Chung Tử Kỳ,’ chủ biên nói rằng nữ nhân vừa mới rời đi chính là nàng ấy, ta lập tức lao ra cửa, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng nàng ấy…”

Lúc này tim ta mới yên ổn trở lại, chỉ là bóng lưng thôi, làm ta sợ hết hồn.

Lương Nhuận Thanh tiếp tục nói bằng giọng như đang ngâm thơ:

“…Nàng ấy cầm một chiếc ô Tây trắng, mặc sườn xám màu xanh lục hồ, bóng lưng thướt tha uyển chuyển. Ta lần đầu tiên cảm thấy mình thật nhút nhát, không dám tiến tới chào hỏi, sợ đường đột với giai nhân. Ta nghĩ, nàng giống như vầng trăng trên trời, giáng xuống bên cạnh ta.”

Hắn nhắm mắt lại, như đang hoài niệm, một lúc sau hắn nhìn ta, kinh ngạc hỏi:

“Ngươi đỏ mặt cái gì?”

Giờ đây mặt ta nóng bừng như vừa uống rượu mạnh.

Ta không dám nhìn thẳng vào hắn.

Tim đập loạn xạ.

Trời ơi, ta là Cửu di nương của phụ thân hắn, là… tiểu nương của hắn trên danh nghĩa.

Nhưng lại trở thành người trong mộng của hắn!

Ta lập tức bước xuống xe, giả bộ phát điên:

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì! Ta say xe! Ta muốn tự mình đi bộ về nhà, hứ!”

Ta chậm rãi đi bộ về, để làn gió lạnh làm dịu gương mặt đang nóng bừng.

Khi trở về căn nhà nhỏ ta đang ở trong Lương phủ, trái tim ta cũng dần ổn định lại.

Ta ngồi trước cửa sổ, lấy từ trong kẽ hở giữa bàn và tường ra bản thảo viết tay. Ngày thường, ta lén lút viết lách, viết xong thì giấu đi, sợ bị gia nhân phát hiện.

Chỉ khi viết, ta mới trở lại bản ngã thanh cao, nho nhã của mình. Trong thâm tâm, ta vẫn là cô tiểu thư tự tôn ngày nào.

Nhưng hôm nay, câu nói như ngâm thơ của Lương Nhuận Thanh cứ vang vọng trong tai:

“Nàng giống như vầng trăng trên trời, giáng xuống bên cạnh ta…”

Ta buộc mình không được nghĩ thêm nữa, phải kiên định với tương lai của mình. Ta sẽ theo Hàn Ngọc Niên, ta sẽ ra nước ngoài du học!

Bỗng nhiên ta nhận ra có một người đang đứng bên cửa sổ, là Ngũ di nương.

Nàng ta có gương mặt sắc sảo, đầy tinh quái, từ trước đến nay luôn nghi ngờ ta.

Lúc này, nàng ta cười nhạt: “Cửu di nương chăm chú viết lách trông thật đẹp đẽ, ta nhìn đến mê mẩn. Tiểu thư gia đình thư hương đích thực là phải như di nương, bảo sao lão gia vừa gặp đã say mê.”

Ta lập tức trở lại dáng vẻ điên điên khùng khùng, cười lớn: “Cảm ơn ngũ tỷ tỷ đã khen! Ta cũng thấy mình xinh đẹp lắm!”

Ngũ di nương hừ lạnh hai tiếng, lắc lư điệu bộ rời đi, để lại hai câu nói:

“Chạy được thầy tu, không chạy được chùa. Ngươi đừng nghĩ giả điên giả dại là có thể trốn tránh được.”

Nàng ta vốn không ưa gì sự yên bình mà ta có, chỉ mong muốn hủy hoại ta.

Sau khi rời khỏi chỗ ta, nàng ta lập tức đến bên Lương Tác Nghĩa nói lời xúi giục, tối hôm đó, Lương Tác Nghĩa muốn đến phòng ta qua đêm.

5

Ta rất sợ phải cùng Lương Tác Nghĩa thực hiện nghĩa vụ phu thê.

Buổi tối, ta giả vờ phát điên, lao ra phòng khách lớn, khóc lóc cười cợt trước mặt các di nương, khiến ta trở nên vô cùng xấu xí.

Lương Tác Nghĩa giận đến phát điên: “Mẹ nó! Ông đây không tin là không trị nổi ngươi!”

Ông ta vung roi ngựa, nhắm thẳng vào mặt ta mà quất xuống, khiến ta hoảng hốt nhắm chặt mắt, nhưng nỗi đau mà ta tưởng tượng không đến.

Là Lương Nhuận Thanh đã giữ tay phụ thân hắn lại: “Cha, đừng đánh phụ nữ.”

Lương Tác Nghĩa gầm lên: “Phụ nữ không nghe lời thì phải đánh! Đánh vài trận thì mới biết điều!”

Lương Nhuận Thanh thở dài, bất lực:

“Cha, đó là tư tưởng lạc hậu rồi. Giờ người ta đề cao bình đẳng nam nữ, phụ nữ đặt vào đúng vị trí có thể xuất sắc không kém gì nam nhân.”

Lương Tác Nghĩa tức giận đến đỏ mặt, gân cổ lên: “Nói vớ vẩn! Ông thấy ngươi đọc sách đến ngu người rồi! Suốt ngày nói mấy thứ tà đạo!”

Lương Nhuận Thanh liếc mắt với Thất di nương, nàng ấy lập tức hiểu ý, kéo ta ra sau vườn để tránh.

“Ngươi điên điên dại dại, cứ làm cho lão gia nổi giận, sau này làm sao mà sống đây.”

Nàng ấy là người hiền lành nhất trong các vị di nương, thực lòng lo lắng cho ta.

Ta an ủi nàng ấy: “Không sao đâu, Thất tỷ tỷ, sẽ có người đến cứu ta mà.”

Thất di nương nhìn ta đầy nghi hoặc, khẽ thở dài.

Nàng ấy không biết rằng ta còn có một thanh mai trúc mã, Hàn Ngọc Niên.

Ta từng hy vọng chàng ta sẽ sớm đến cứu ta, đưa ta ra nước ngoài sinh sống, nhưng lúc này trong lòng ta lại nảy sinh một ý nghĩ mới.

Đó là về Lương Nhuận Thanh.

Hình ảnh hắn bảo vệ ta cứ mãi lẩn quẩn trong tâm trí.

Không ngờ Lương Tác Nghĩa lại có thể sinh ra một người con trai như hắn, trên người hắn không hề có chút nào cái vẻ thô lỗ của quân phiệt.

Ngược lại, hắn lại nho nhã, tinh tế, phong thái của một thư sinh, đối xử tử tế với nữ nhân, đích thực là một thanh niên tiến bộ.

Ta nghĩ mình chắc đã điên rồi, mới thường xuyên nghĩ về hắn — người con trai của người mà ta trên danh nghĩa là thê thiếp.

Chẳng mấy chốc, đã đến rằm tháng Tám, Tết Trung Thu, Lương phủ dựng sân khấu hát tuồng, náo nhiệt chuẩn bị đón lễ.

Ta nghe các di nương bàn luận kín đáo.

Lần này Lương Tác Nghĩa mời rất nhiều bằng hữu , chẳng hạn như quân phiệt Hùng Hồng Đồ từ Lô Thành, chuẩn bị kéo thêm quân lực, mở rộng binh lực để chuẩn bị cho cuộc tấn công Yển Châu vào năm tới.

Thời đại quân phiệt cầm quyền, chiến tranh diễn ra thường xuyên, không có chút bình yên.

Đã nói đến chiêu binh mãi mã, thì phải có trang bị súng đạn.

Trong số khách mời của Lương Tác Nghĩa, có vài thương nhân buôn bán vũ khí.

Hàn Ngọc Niên cũng đến.

Sân khấu mở màn, đám nam nhân ngồi dưới sân khấu bàn chuyện làm ăn, các nữ nhân ngồi sau rèm châu uống trà, trò chuyện.

Những viên ngọc trong suốt màu xanh nhạt lay động trước mắt, hình ảnh lờ mờ ẩn hiện, giữa đám đông ta chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy Lương Nhuận Thanh.

Hắn nổi bật nhất, phong thái như ngọc, khí chất thanh nhã và lãnh đạm.

Ta cố tình không nhìn hắn, ánh mắt tiếp tục dò tìm, tìm kiếm Hàn Ngọc Niên.

Trước đây, vị thanh mai trúc mã của ta luôn dịu dàng và e thẹn, giờ đây lại thoải mái cười lớn giữa đám đông, trò chuyện vui vẻ với Lương Tác Nghĩa, hoàn toàn mang phong thái của một thương nhân khôn khéo.

Chúng ta đều đã bị thời gian thay đổi quá nhiều.

Không biết họ nói với nhau điều gì, bỗng nhiên Lương Nhuận Thanh quay đầu lại, ánh mắt quét qua đám nữ nhân, rồi dừng lại trên người ta.

Tim ta khẽ rùng mình.

Rất nhanh sau đó, hắn đứng dậy, sải bước dài thẳng tiến về phía ta.

Một tiếng “xoạt” vang lên, rèm châu trước mặt ta bị vén lên, ánh sáng lung linh như ngọc vỡ ào ra.

Lương Nhuận Thanh nhíu mày khẽ, thấp giọng nói với ta: “Đến Trúc Châu Các chờ ta.”

Trúc Châu Các là một cái đình nằm trên hồ trong hoa viên sau phủ, xung quanh không có ai, chỉ có những con bạch lộ nhẹ nhàng chạm nước rồi bay lên.

Ta đứng đó độ khoảng mười phút thì thấy Lương Nhuận Thanh từ đầu cầu tiến lại.

Ánh mắt hắn kiên định, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc, rõ ràng là đang làm việc công:

“Phụ thân muốn đưa ngươi cho Hàn Ngọc Niên, ngươi có đồng ý không?”

Trong lòng ta vừa mừng rỡ lại có chút cay đắng, tại sao lại chính là hắn đến thông báo cho ta?

“…Ta, dù sao các ngươi đều không thích ta, coi ta như một kẻ ngốc không quan trọng, vậy thì cứ đưa ta cho hắn là được rồi!”

Ta tiếp tục giả vờ như một kẻ điên điên khùng khùng, không hiểu chuyện đời.

Lương Nhuận Thanh tiến thêm hai bước, hạ giọng nói:

“Đừng sợ, nếu ngươi không muốn, ta có thể bảo vệ ngươi, đưa ngươi đến thôn quê để sống yên ổn.”

“Ngươi tại sao lại muốn làm vậy?”

Lương Nhuận Thanh thở dài:

“Vì ngươi đáng thương, không chỉ ngươi, mà còn các tiểu thư khác nữa, các nữ nhân các ngươi đều không có lựa chọn. Ta có thể giúp được thì sẽ giúp.”

“Hừ.” Ta quay lưng lại: “Ta không cần ngươi giúp đâu, chưa biết chừng Hàn Ngọc Niên sẽ đối xử tốt với ta.”

Lương Nhuận Thanh nói: “Hắn trông có vẻ bảnh bao, nhưng thực ra đạo đức lại chẳng ra gì, không phải là nơi tốt để một nữ nhân nương tựa.”

Ta có chút giận, ta tự nghĩ mình biết rõ Hàn Ngọc Niên từ thuở nhỏ, chàng ta là người thanh mai trúc mã dịu dàng trong lòng ta, Lương Nhuận Thanh dựa vào cái gì mà nói xấu chàng ta?

“Hắn…” Lương Nhuận Thanh dường như cũng cảm thấy nói xấu người khác là không tốt, do dự một lúc mới nói tiếp: “Hắn không chỉ buôn lậu vũ khí, mà còn buôn bán người, mấy năm nay thường xuyên đưa các cô gái trẻ từ Uyển Bình ra ngoài tỉnh… làm kĩ nữ.”

Phản ứng đầu tiên của ta là không tin.

Hàn Ngọc Niên từ nhỏ đã dịu dàng, đến con gà cũng không dám giết, nói chuyện với nữ tử cũng đỏ mặt.

Làm sao chàng ta có thể làm chuyện buôn người?