Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BÁO ĐÁP ÂN ĐỨC Chương 3 BÁO ĐÁP ÂN ĐỨC

Chương 3 BÁO ĐÁP ÂN ĐỨC

10:20 chiều – 08/09/2024

4

Ta rơi xuống sông, vứt bỏ bộ y phục cưới nặng nề, không màng đến cơn đau, nhanh chóng bơi vào bờ.

Ta biết dưới vực có một con sông, trên đường vào kinh ta đã đi qua đây, còn từng bắt cá trong dòng sông này.

May thay, dòng nước không quá xiết, nhưng cũng vì va đập với dòng nước mà cơ thể ta để lại đầy vết thương nhỏ.

Nhà họ Tề quả thực vô tình, chỉ mang một chiếc kiệu trống, căn bản không có ý định cứu mạng ta.

Nghĩ cũng đúng, họ sẽ không xuống vực tìm xác ta.

Trước ngày đại hôn, Hầu gia đã cho ghi tên ta vào gia phả, ta và Tề Diễm đã thành phu thê, nhưng cuối cùng lại chưa từng gặp mặt, ta chỉ mang danh phu nhân của hắn mà thôi.

Ta uống một viên đan dược trị nội thương, loạng choạng rời khỏi bờ sông.

Không biết đã đi bao lâu, phía trước xuất hiện một ngôi làng, ta gõ cửa một ngôi nhà nhỏ, rồi không chịu nổi mà ngất xỉu tại chỗ.

Khi ta tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường, căn phòng đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, chắc là nhà nông dân đã cứu ta khi ta ngất ngoài cửa.

“Ồ, cô nương tỉnh rồi à, mau uống bát cháo này đi.”

Một phụ nhân trung niên bước vào, quần áo giặt đã phai màu nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng, tay còn bưng một bát cháo.

“Đa tạ đại tỷ.”

Phụ nhân nhìn ta, lộ vẻ thương cảm:

“Cô nương dung mạo xuất chúng, không giống dân tị nạn, sao lại thương tích đầy mình, ngã quỵ trước cửa nhà ta?”

“Nhà ta không còn ai, ta vào kinh tìm người thân, trên đường gặp phải sơn tặc, chúng cướp hết tài sản, ta may mắn mới thoát được.”

Phụ nhân nhìn ta càng thêm thương xót, liên tục thở dài.

“Thật đáng thương, nơi đây cách kinh thành còn mấy chục dặm, mà trên người cô lại có thương tích, chi bằng ở lại nhà ta dưỡng thương, đợi khi nhị thúc của ta nghỉ phép về, sẽ để ông ấy đưa cô đi.”

Thương tích trên người cũng không đáng ngại, chỉ là đột nhiên gặp biến cố, sư phụ không biết ở nơi nào, giờ ta thật sự không có nơi để đi, chi bằng ở lại đây vài ngày, xem có thể liên lạc được với sư phụ hay không.

Sư phụ của ta là Quỷ Thần Thông nổi danh nhất trong giang hồ, có thể cứu sống người chết, chữa lành xương thịt, chỉ là hành tung bất định, ngay cả ta, đệ tử thân truyền duy nhất của người, cũng khó mà tìm được người.

Ta ở lại trong tiểu viện, nơi này là thôn Hạnh Hoa, dân làng không nhiều, chỉ vài hộ lưa thưa, phu quân của phụ nhân họ Mạnh, ngoài ra còn có một người đệ đệ đang đi học xa, hai phu thê trồng rau bán để nuôi người đệ đệ ăn học, chưa từng than phiền.

Ta phát hiện phía sau làng có một số thảo dược hoang dã, ta hái về, phơi khô rồi làm thành túi thơm để Mạnh đại ca mang đi bán rau, xem có thể bán được không.

Hôm sau, Mạnh đại ca chưa bước vào nhà đã hô lớn, giọng đầy hưng phấn.

“Tân Trúc cô nương, túi thơm của nàng vừa mang ra đã bán hết sạch, họ nói mang túi thơm không chỉ đuổi muỗi mà còn trị được đau đầu, khó thở.

Các gia đình lớn trong kinh thành đều đặt hàng, nhưng ta chưa dám nhận lời, vội về hỏi cô nương.”

Vẻ hưng phấn hiện rõ trên mặt phu thê nhà họ Mạnh, nhìn họ như vậy, ta cũng thấy vui lây.

Sau núi còn nhiều thảo dược, ta bèn nhận lời, coi như báo đáp ân tình cứu giúp và dung dưỡng của họ.

Hôm ấy, khi ta đang chăm sóc thảo dược trong sân, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

“Ngươi là ai?”

Ta quay lại, bốn mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Phía sau ta là một nam tử vận thanh y, mắt như đào hoa, mày như viễn sơn, dung mạo thanh tú vô cùng, giữa đôi mày lại toát lên vẻ thư thái, khóe miệng luôn giữ một nụ cười nhẹ.

Ôn nhu như gió xuân dịu dàng.

Nhân vật như thế này, làm sao lại xuất hiện trong tiểu viện này.

Ánh mắt ta lướt qua bộ thanh y đã giặt đến phai màu của hắn, trong lòng liền hiểu rõ.

“Nhị thúc đã về rồi, sao còn đứng đó, mau vào đi.”

Quả nhiên là nhị thúc Mạnh gia, người đang theo học ở bên ngoài.

Người này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Nam tử hướng về phía Mạnh tỷ hành lễ, ánh mắt vẫn dừng lại trên người ta:

“Đại tẩu, vị cô nương này là?”

Mạnh tỷ vui vẻ kéo ta qua:

“Đây là biểu muội xa bên ngoại của ta, tên là Tân Trúc.

Đây là nhị thúc của ta, Mạnh Duệ.”

Ta đã giấu tên thật, dùng tên của thôn làng để thay thế.

Chúng ta nhìn nhau cười, xem như lời chào hỏi.

“Nhị thúc không biết chứ, muội muội này của ta tinh thông y lý, cỏ dại sau núi được đôi tay khéo léo của muội ấy chế thành túi thơm, không chỉ giúp người ta sảng khoái tinh thần mà còn chữa bệnh, những gia đình giàu có trong thành đều tranh nhau mua, nửa tháng nay thu nhập đã bằng mấy năm trước rồi.”

Mạnh Duệ nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu:

“Cô nương Tân Trúc tài hoa xuất chúng, đã giúp nhà ta vượt qua khó khăn, Mạnh Duệ xin cảm tạ.”

Thật là người hiểu lễ nghĩa, lại còn đẹp trai thế này.

Ta đang chìm trong sự kinh ngạc trước nhan sắc của hắn, thì bị kéo trở lại hiện thực bởi tiếng nói trong sân.

“Mạnh công tử, đã đến giờ lên đường, đại nhân còn phải đi gấp.”

Lúc này ta mới để ý, bên ngoài tiểu viện có một cỗ xe ngựa, xe trang trí tinh xảo, chắc hẳn thuộc về các quan lại quyền quý trong kinh thành.

“Đại tẩu, ta theo đại nhân qua đây tiện đường ghé thăm, không thể ở lại lâu, giờ ta phải đi rồi.”

Mạnh Duệ tài hoa, học vấn uyên bác, từ lâu đã được các quan lớn ở kinh thành thu nhận làm môn sinh.

Ta cùng Mạnh tỷ tiễn hắn ra cửa, bức rèm xe ngựa bị gió nhẹ thổi bay, lộ ra một gương mặt nghiêng như ngọc.

Người trong xe từ từ quay đầu lại, không ngờ chính diện càng đẹp đẽ, ánh mắt trong trẻo, giấu dưới hàng mi dài, tĩnh lặng, trong suốt, mát lạnh như băng tuyết đầu xuân, chỉ cần khẽ chớp mắt, liền hiện lên ánh sáng lấp lánh.

Ta nghẹn thở, lại là hắn!

Ánh mắt lạnh lùng của người ấy dần dần thay bằng niềm vui.

Khi ta vừa phản ứng kịp, hắn đã bước xuống khỏi xe ngựa:

“Từ lần chia tay ở miếu hoang ngoài thành, chẳng ngờ lại nhanh chóng gặp lại cô nương như thế này.”

Ta cười gượng, cũng đã gần một tháng rồi.

“A Duệ, vị cô nương này là…”

“Là biểu muội bên ngoại của đại tẩu thần.”

Mạnh Duệ hơi nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếng:

“Đại nhân và biểu muội nhận biết nhau sao?”

Chưa đợi người kia lên tiếng, ta vội vàng ngắt lời:

“Không quen lắm, chỉ là gặp qua một lần.”

Hiện tại thân phận của ta rất khó xử, không muốn dính dáng đến những quan lại quyền quý trong kinh thành.

Hắn hơi nhướng mày, nhưng không vạch trần ta.

“Cô nương y thuật cao siêu, có thể giúp ta cứu chữa một người không?”

“Người nào?”

“Người quen cũ.”

Ta trong lòng đầy nghi hoặc, người ta đã cứu là Giang Viễn, chẳng phải hắn đã hồi phục rồi sao?

Triều đình chưa nghe tin gì về việc Giang Viễn bị bắt, có lẽ hắn đã được giấu kín.

Giang Viễn là tri kỷ của phụ thân ta, lại dính líu đến đại sự của triều đình.

Hắn bị vu oan phản quốc, biên cương ba mươi vạn đại quân mất đi thủ lĩnh, ta nhất định phải cứu.

“Cho ta địa chỉ, tối nay ta sẽ đến.”

“Ta sẽ cho người đến đón cô nương.”

“Không cần.”