13
Nửa tháng sau, dưới sự dẫn dắt khéo léo của ta, Kinh Triệu Doãn cuối cùng cũng đã phát hiện ra nhiều manh mối dẫn về phủ của Lục Cảnh Luân.
Những tên thích khách xuất hiện tại cửa hàng binh khí trước ngày đại hôn chính là binh lính tư nhân được nuôi trong phủ Lục gia.
Lục Cảnh Luân lớn tiếng kêu oan, nói rằng đám lính này đã bị đuổi khỏi phủ vì phạm tội từ lâu, chắc hẳn chúng nuôi mối hận trong lòng nên quay lại báo thù.
Những binh lính đó quả thực được giấu ở ngoài phủ, và việc Lục Cảnh Luân kêu oan cũng không phải không có lý, khiến cho việc kết tội hắn trở nên thiếu chứng cứ.
Tuy nhiên, vụ việc này đã làm thay đổi dư luận. Mọi người bắt đầu chỉ trích Lục Cảnh Luân tự chuốc lấy tai ương, cho rằng hắn đã sắp xếp thích khách tấn công mình, dẫn đến việc tự làm què đôi chân.
Dù sao thì hôm đó, trước mặt bao nhiêu người, ai cũng thấy rõ Lục Cảnh Luân nhanh nhẹn đánh đuổi mấy con chó điên đi, sau đó còn ung dung bước đi thoăn thoắt, đòi đi dạo phố.
Từ một vị tướng quân sắp bị què chân từ chiến trường, Lục Cảnh Luân bỗng chốc trở thành kẻ ngớ ngẩn tự làm què mình.
Chuyện này còn chưa qua đi thì một cung nữ lén tiết lộ chuyện Lâm Nhược Vũ đã hối lộ người hầu trong phủ Lục gia, cố tình gây sự nháo nhào để lên nhầm kiệu hoa.
Ngay lập tức, mọi người liên tưởng đến chuyện Lâm Nhược Vũ hôm đó cố ý để lộ sơ hở sau khi bái đường.
Rồi có người lại nhắc tới việc Lâm Nhược Vũ trong buổi tiệc mừng công đã tự mình chủ động chấp nhận cầu hôn Tô Cảnh Niên, còn nhất quyết đòi thành hôn cùng ngày với công chúa.
Ban đầu, mọi người không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng đó chỉ là tình cờ. Nhưng khi tất cả các tình tiết được kết nối lại với nhau, nguyên nhân và kết quả bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Thậm chí, nhiều người đã tự mình suy đoán rằng việc sắp đặt thích khách ở cửa hàng binh khí cũng là do hai người họ lên kế hoạch, nhằm mục đích sát hại Thanh Linh công chúa. Nhưng trời cao có mắt, hại người không thành lại hại chính mình. Lục Cảnh Luân cuối cùng cũng tự khiến mình què.
Còn Tô tướng quân thì trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, và cuối cùng đã có được trái tim mỹ nhân.
Lục Cảnh Luân ban đầu còn gắng sức tìm người giúp trấn áp tin đồn, nhưng sau khi thấy không thể ngăn được miệng lưỡi của thiên hạ, hắn mặt dày đến tìm ta, cầu xin ta giúp hắn nói vài lời thanh minh.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy tình cảm:
“Thanh Linh, ta luôn thật lòng với nàng, nếu không ban đầu ta đã không xin thánh chỉ tứ hôn với nàng. Chỉ tiếc rằng trời xanh trêu ngươi, khiến ta cưới nhầm người. Mỗi khi nghĩ đến điều này, trái tim ta như tan nát.”
Tô Cảnh Niên lúc ấy đang bóc nho cho ta, lập tức xắn tay áo lên định đánh người. Ta liếc nhìn chàng nhẹ nhàng nói:
“Là hắn tự bày trò để ta nhầm lên kiệu hoa đó. Hơn nữa ta còn chưa xem đủ trò vui!”
Tô Cảnh Niên liền cười rạng rỡ, nếu không phải người đối diện là Lục Cảnh Luân, ta đoán chàng còn sẵn sàng quỳ xuống cảm tạ kẻ đó một cái.
Nghe ta nói vậy, Lục Cảnh Luân vội vàng lên tiếng:
“Thanh Linh, ta không phải đang diễn trò, là ả tiện nhân Lâm Nhược Vũ thiết kế hãm hại nàng, ta đối với nàng luôn là chân tình.”
Ta nuốt viên nho ngọt lịm đến ngấy cả lưỡi rồi chậm rãi mở lời:
“Lục Cảnh Luân, nhát dao mà ngươi tự chém vào chân mình ấy, đau không?”
Lục Cảnh Luân ánh mắt lảng tránh:
“Thanh Linh, ta không hiểu ý nàng là gì.”
“Không hiểu?”
Ta cười dịu dàng:
“Ngươi nói chỉ với một nhát dao, làm sao mà chân lại què được? Chân ngươi là do chính Lâm thái y khám, thuốc lại do chính tay Lâm Nhược Vũ sắc. Ngươi nói xem, được chăm sóc kỹ lưỡng như thế, sao lại què được nhỉ? Kỳ lạ thật.”
Lục Cảnh Luân tay nắm chặt, gân xanh nổi lên. Hắn dường như cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân chân mình bị què. Không màng đến việc cầu xin ta giúp mình thanh minh nữa, hắn giận dữ quay về phủ.
14
Lâm thái y theo lệ hàng ngày đến phủ Lục tướng quân để chữa trị cho con rể nhưng không may bị ngã trong phủ và gãy cả hai chân!
Lục Cảnh Luân thể hiện lòng hiếu thảo, thỉnh cầu phụ hoàng cho phép Lâm thái y ở lại phủ Lục tướng quân dưỡng thương.
Phụ hoàng phê chuẩn, nhân tiện nghe theo lời khuyên của ta, đổi người đảm nhiệm chức vị thái y chính, để Lâm thái y toàn tâm dưỡng bệnh.
Đáng tiếc thay, chân của Lâm thái y càng dưỡng càng tồi tệ, chẳng bao lâu sau thì liệt hẳn trên giường, còn Lâm Nhược Vũ vì thương xót cha mình mà khóc đến mù một bên mắt.
Giờ đây, trong kinh thành, người ta không còn bàn tán chuyện gì khác ngoài việc kể rằng từ khi Lục Cảnh Luân bại trận, mất đi một tòa thành, phong thủy của phủ Lục tướng quân cũng trở nên tệ hại.
Hết què chân rồi đến mù mắt, chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra.
Không ngờ vào đúng lúc này lại có vài tướng sĩ từ biên cương trở về báo cáo với phụ hoàng rằng, một vài binh sĩ phe địch đã chứng kiến cảnh Lục Cảnh Luân tự chém chân mình và cố tình thất trận, mất đi tòa thành.
Hiện tại, câu chuyện về “tướng quân ngốc” Lục Cảnh Luân đang lan truyền khắp nơi trong địch quốc, trở thành trò cười cho bọn họ, thậm chí còn được sáng tác thành bài hát châm biếm, lan truyền khắp biên giới.
Phụ hoàng nổi trận lôi đình, hạ lệnh điều tra toàn bộ tình hình chiến trận lúc đó. Một vài thuộc hạ thân cận của Lục Cảnh Luân không chịu nổi cảm giác tội lỗi và tra tấn nên cuối cùng đã tiết lộ sự thật.
Quả thực, Lục Cảnh Luân tự chém chân mình rồi giả vờ bị què để lui quân, cố tình làm mất một tòa thành.
Lúc này, phe cánh của Lâm thái y vội vàng tìm cách phủi sạch quan hệ, liên tục khẳng định họ bị Lâm thái y mê hoặc, chứng thực việc Lục Cảnh Luân giả què.
Tấu chương buộc tội Lục Cảnh Luân nhanh chóng chất đầy trên án thư của phụ hoàng.
Phụ hoàng hạ lệnh tịch biên tài sản và xử trảm cả nhà Lục Cảnh Luân. Không ngờ, trong quá trình điều tra, lại phát hiện ra số lượng lớn binh khí và kho vàng bạc châu báu được giấu kín.
Thì ra, những năm qua, Lục Cảnh Luân còn biển thủ quân lương, tham ô tiền bạc.
Bách tính vô cùng phẫn nộ, ai ai cũng muốn tru diệt cả dòng họ Lục Cảnh Luân.