Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MẪU THÂN TA TRỌNG SINH RỒI Chương 10 MẪU THÂN TA TRỌNG SINH RỒI

Chương 10 MẪU THÂN TA TRỌNG SINH RỒI

4:05 chiều – 20/09/2024

26

Sau đó, một khoảng thời gian yên bình trôi qua, ngoài việc Tạ Tri Hành thỉnh thoảng tìm cách quấy rối, không ai trong Tạ gia đến làm phiền ta nữa.

Cho đến một đêm sau hơn một tháng, Giang Nham cuối cùng cũng trở về bên ta.

Hắn phong trần mệt mỏi, dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, ta vẫn cảm nhận được sự mệt nhọc của hắn.

“Tiểu thư, thần may mắn không phụ sự kỳ vọng của người.”

Nhìn hắn lảo đảo, ta vội đỡ hắn ngồi xuống: “Ngươi có bị thương ở đâu không? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt.”

Hắn lắc đầu: “Thần không sao, tiểu thư đừng lo lắng.”

Ta không tin, tức giận nói: “Không được cố chịu, bị thương ở đâu rồi?” Ta không tin chỉ vì đi đường mà sắc mặt hắn tệ đến vậy.

Biết không thể giấu ta, hắn mới cúi đầu, dùng tay trái chạm nhẹ vào cánh tay phải.

Ta liền lấy hộp thuốc đặt trong phòng ra và nói: “Cởi áo ra.”

Cảm nhận được ta đã giận, hắn không do dự, lập tức cởi áo ngoài.

May mắn là những chỗ khác chỉ là vết thương cũ, chỉ có một vết đao khá sâu ở cánh tay phải. Có lẽ trước đó chỉ băng bó sơ sài, lại thêm mấy ngày qua, vết thương có chút mưng mủ.

“Ngươi đừng giấu nữa, làm sao mà không đau được?”

Hắn đỏ bừng tai, nhỏ giọng giải thích: “Thần đuổi theo Lương tướng quốc nhiều ngày, còn giả vờ nói tiếng nước Trần để lừa họ.”

“Cuối cùng, Lương tướng quốc giả dạng ăn mày, suốt dọc đường khốn đốn trở về nước, chắc hẳn trong lòng căm ghét nước Trần lắm. Kế hoạch của tiểu thư… ưm…”

Ta cố tình dùng sức, trừng mắt nhìn hắn một cái:

“Trước khi ngươi đi, ta đã dặn phải trở về an toàn, làm sao ngươi lại không nhớ lời ta dặn?

Bị thương còn định giấu ta sao? Ngươi nghĩ ta chỉ quan tâm đến việc kế hoạch thành công thôi sao?”

Hắn mím môi, rồi chậm rãi nói: “Thần nghe nói tiểu thư đã đính hôn với Tống gia công tử, chính là người được gọi là thần đồng.”

“Nghe nói ở Giao Ấp, rất nhiều người bảo rằng hắn vừa tuấn tú lại là công tử của Tướng quốc…”

Hóa ra hắn đang ghen, nhưng không dám nói, nên cứ âm thầm giữ trong lòng.

Ta cúi đầu cười nhẹ, rồi nói:

“Giang Nham, ngươi khác hắn.Giữa ta và ngươi không có bí mật, chúng ta lớn lên bên nhau, ngày ngày chung đụng. Trên thế gian này, ngoài mẫu thân ta ra, ngươi là người ta tin tưởng nhất. Ngươi không giống bất kỳ ai khác.”

Ta bôi thuốc lại cho hắn một cách thuần thục: “Ta không ghét hắn, nhưng ta cũng sẽ không hoàn toàn tin hắn.”

Hắn không nói gì, khuôn mặt càng đỏ bừng lên.

Cuối cùng, hắn mới chậm rãi nói từng chữ một: “Nhưng tiểu thư sẽ thành thân với hắn.”

“Tiểu thư sẽ không bao giờ thành thân với thần.”

Ta vừa cất hộp thuốc đi, liền nghe thấy câu nói ấy.

“Giang Nham, ta cứ nghĩ ngươi cũng muốn giống như Chu Dư Bạch.”

Trước khi Chu Dư Bạch rời Giao Ấp, hắn cũng đã từng do dự như Giang Nham.

Cuối cùng, ta hỏi hắn, liệu hắn muốn trở thành một đại nho nổi tiếng khắp thiên hạ, hay ở bên ta, sống một cuộc đời thầm lặng, không ai biết đến.

Chu Dư Bạch đã chọn con đường của danh vọng.

Ta không ngạc nhiên, cũng không cảm thấy buồn, ngược lại, ta thấy vui cho hắn.

Dù trên danh nghĩa, Chu Dư Bạch chỉ là bạn đồng học của ta, nhưng trong mắt ngoại tằng tổ phụ ta, hắn là học trò xuất sắc nhất.

Ta không muốn thấy ngoại tằng tổ phụ thất vọng.

Giang Nham lắc đầu, mặc kệ cơn đau ở cánh tay, quỳ xuống trước mặt ta:

“Thần không muốn mất sự tin tưởng của tiểu thư, dù chỉ là một chút. Nhưng nếu làm quan trong triều, thần e rằng sẽ không giữ được điều ấy.

Tiểu thư từng nói, những kẻ làm vua đều tự xưng mình là cô độc, là kẻ đơn chiếc, nhưng thần không muốn tiểu thư phải làm kẻ cô độc ấy.”

Hắn nắm chặt chiếc khăn thêu mà ta vừa đưa, nói: “Thần đã lớn lên cùng tiểu thư, cũng sẽ đi cùng tiểu thư đến cuối đời. Tiểu thư từng hỏi thần, không thể nuốt lời được.”

Nhìn đôi môi hơi đỏ của hắn mấp máy, ta không kìm lòng được, đưa tay chạm vào gò má hắn, cúi xuống gần khuôn mặt kiên cường ấy.

Lồng ngực trần của thiếu niên theo từng hơi thở của ta mà phập phồng nhanh chóng, điểm đỏ nhạt trên môi càng nổi bật hơn.

Ta đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi hắn: “Ta không nuốt lời.”

Rồi ta ôm lấy cổ hắn, mắt hướng về phía giường, hơi thở khẽ khàng bên tai hắn: “Cánh tay này còn đủ sức không? Đưa ta vào trong.”

27

Chỉ mấy ngày sau khi Giang Nham trở về, sứ thần của Lương Quốc đã đến Hiến Quốc.

Sứ thần Lương Quốc mang theo mỹ nhân cùng mấy xe châu báu, nói rằng Trần Quốc thất tín, hy vọng kết minh với Hiến Quốc để cùng nhau xuất binh phạt Trần Quốc.

Hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc, suýt nữa đã gật đầu đồng ý, may thay có Văn di ngăn lại kịp thời.

Khi triều đình còn đang bàn bạc, sứ thần Trần Quốc mang theo nhiều mỹ nhân và châu báu hơn, nói rằng Lương Quốc ngang ngược vô lý, cũng muốn kết minh với Hiến Quốc để cùng nhau đánh Lương Quốc.

Hôn quân đương nhiên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tống lão tướng quốc khéo léo từ chối cả hai bên, sai người đưa sứ thần hai nước đến dịch quán nghỉ ngơi.

Nực cười thay, sứ thần Lương Quốc và Trần Quốc gặp nhau tại dịch quán, nói vài câu đã đánh nhau.

Việc xuất binh đương nhiên không thể nào chấp nhận, điều này bất cứ thần tử Hiến Quốc nào cũng có thể hiểu.

Hiến Quốc không có thù oán gì với hai nước, ít nhất trong những năm gần đây đôi bên đều yên ổn, cũng chưa từng có liên minh với bên nào.

Vì mâu thuẫn của nước khác mà để binh sĩ của nước mình ra làm kẻ tiên phong chịu chết, không ai muốn điều đó.

Huống chi ai dám đảm bảo rằng đây không phải là vở kịch mà hai nước Lương và Trần diễn ra để lừa gạt Hiến Quốc?

Nhưng nước Lương và Trần thực sự đang muốn đánh nhau, vì thế họ tuyệt đối không muốn để Hiến Quốc đứng ngoài mà hưởng lợi.

Sau khi bị Hiến Quốc từ chối, họ đưa ra yêu cầu thứ hai, là ký kết hiệp ước đình chiến, sẵn lòng dâng mỹ nhân và châu báu, chỉ mong Hiến Quốc không nhân cơ hội mà phát binh.

Thực ra Hiến Quốc vốn dĩ không thể đánh nổi.

Hôn quân trị vì bao năm, dân chúng gánh chịu thuế má nặng nề, quân đội cũng không được đầu tư nhiều, một nửa quốc khố bị dùng cho cuộc sống xa hoa phóng túng của hắn ta.

Một là không có lòng dân, hai là không có lương thảo, Hiến Quốc lấy gì mà đánh trận?

Chỉ có điều những lời này dĩ nhiên không thể nói ra với sứ thần nước ngoài.

Sau đó không biết ai đã đề xuất, để bảo đảm hiệp ước với hai nước không bị phá vỡ, có thể tiến hành trao đổi con tin.

Lời vừa dứt, không chỉ nhận được sự tán thưởng của hôn quân, mà nhiều vị lão thần trong triều cũng gật đầu đồng ý.

Sau cuộc biến loạn trong cung Lương Quốc, vua Lương vẫn còn là một đứa trẻ, may mắn sống sót sau khi cả Vương tộc bị tàn sát gần hết, chỉ còn lại một người đệ đệ ruột.

Với vua Lương, người đệ đệ này là vô cùng quan trọng.

Còn vua Trần thì là một lão già gần đất xa trời, dưới gối con cháu vô số, nhưng ông ta chỉ có một nam tử đích hệ, được ông ta hết mực yêu thương.

Nếu có thể nắm giữ được hai người này trong tay, Hiến Quốc sẽ có thêm một lớp bảo đảm.

Hai sứ thần nghe thấy đề nghị này đều toát mồ hôi, chỉ có thể vừa khéo léo từ chối, vừa nói sẽ về bẩm báo với quốc vương của mình.

Hôn quân thấy có thể vừa đẩy hai người anh em Ninh hầu và Khánh hầu của mình ra nước ngoài, vừa chiếm thế thượng phong trong đàm phán, lại còn được mỹ nữ và châu báu, đương nhiên vô cùng hoan hỉ.

Vua Lương vốn không muốn gửi người đệ đệ duy nhất của mình làm con tin, nhưng quyền lực trong nước nằm cả trong tay tướng quốc, lời nói của hắn chẳng có trọng lượng gì, cuối cùng đành phải đồng ý, mang nước mắt tiễn công tử Diệu đến Hiến Quốc.

Trần Quốc thấy Lương Quốc đã đồng ý, sợ rằng mình không theo sẽ khiến Hiến Quốc nổi giận, vua Trần dù có không muốn đến đâu, cũng chỉ có thể nghe lời quần thần khuyên bảo, đem thái tử Nghi đến Hiến Quốc.

Hôn quân không có con cái, chỉ còn hai người anh em Ninh hầu và Khánh hầu, vậy nên dù họ không muốn cũng chẳng dám chống lại thánh chỉ, đành thu dọn đồ đạc, từ đất phong của mình xuất phát đi sang hai nước Lương và Trần.

Đến khi hai nước đưa con tin đến Hiến Quốc, đã là giữa mùa hè.

Nắng nóng chói chang, tiếng ve kêu râm ran, ta và mẫu thân đang ngồi bên hồ ngắm sen:

“Ngày hôm nay con nhìn thấy vị công tử nước Lương kia rồi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Người khác chỉ cần nói vài câu, tên tiểu tử đó có thể khóc cả nửa ngày. Thật đáng tiếc, lần này Lương Quốc không thể thắng được.”

Ta nhìn những chiếc lá sen xếp chồng lên nhau, xanh mướt và tươi tốt, đáp lại: “Bảy tuổi đã phong hầu, có thể thấy huynh trưởng của tiểu tử này yêu thương đến nhường nào, sợ hãi cũng là chuyện thường.”

“Mẫu thân, tiểu tử đó chắc sống không được bao lâu nữa?”

Mẫu thân gật đầu: “Chỉ còn nửa năm nữa thôi.”

Cuộc chiến giữa Lương Quốc và Trần Quốc không kéo dài lâu, thêm thời gian hành quân, cũng chỉ khoảng nửa năm.

Nhưng cả hai bên đều tổn thất không hề nhỏ.

Lương Quốc có tám vạn quân, chết bốn vạn; Trần Quốc có mười vạn quân, chết năm vạn, còn lại chẳng qua chỉ là những người đang thoi thóp mà thôi.

Kết quả đã rõ ràng, Lương Quốc chiến bại, rút quân, từ bỏ thành trì.

Trần Quốc cũng không dám truy kích, sợ rằng sẽ tạo cơ hội cho Hiến Quốc ra tay.