14
Lôi giỏ cá về đến nhà, ta vừa bước vào liền nghe thấy tiếng cười khúc khích của mẫu thân cùng một nữ tử.
Mẫu thân nhìn vào giỏ cá của ta, mắt mở to ngạc nhiên: “Lục An, đây là con câu được sao?”
Nữ tử kia cũng quay đầu nhìn ta. Nàng không trang điểm nhưng dung nhan tựa sương mai, mày như trăng non, ánh mắt long lanh tựa suối mùa thu, da dẻ trắng nõn, vai gầy như đẽo, quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc ta chưa từng gặp qua.
Xuân Trần tỷ tỷ từng nói đến quý nhân, hẳn chính là vị này.
Ta đỏ mặt, lắc đầu đáp: “Không phải, là một ca ca cùng câu tặng cho con.”
Mẫu thân hỏi: “Ca ca nào?”
“Là người nhà Tống, Tống Hoài Khiêm.” Ta trả lời.
Mỹ nhân kia ánh mắt ôn nhu, nói: “Là thần đồng của nhà họ Tống, không lâu trước bị người khác hạ độc đến mù mắt.”
Mẫu thân thở phào, nói với ta: “Lại đây gặp Văn di của con.”
Văn di vội vàng nói: “Điện hạ, ta sao dám nhận lễ lớn như vậy.”
Giọng nói của nàng ta rất chân thành, khẩn thiết, không hề giả dối.
Mẫu thân lắc đầu, nói:
“Văn Uyên, nếu có bắt đứa trẻ này quỳ lạy trước ngươi, ngươi cũng xứng đáng được nhận. Ta hồ đồ nhiều năm như vậy, nếu không nhờ có ngươi giữ vững vị trí trong cung, chỉ sợ hắn đã ra tay với ta từ lâu rồi. Từ tận đáy lòng, ta cảm thấy có lỗi với ngươi.”
Văn di đáp: “Điện hạ có ơn sâu với ta, làm những chuyện này ta đều là cam tâm tình nguyện. Phú quý vinh hoa vốn là điều ta mong muốn, điện hạ không cần thấy áy náy với ta. Ngày mai là sinh thần của điện hạ, chỉ tiếc ta không thể như khi còn nhỏ cùng điện hạ ăn mừng, nhưng lễ vật, ta đã mang đến.”
Nàng đưa chiếc hộp tinh xảo bên cạnh mình cho ta, nở nụ cười tươi tắn: “Tiểu điện hạ hãy đích thân giao cho mẫu thân ngài nhé.”
Chiếc hộp có hoa văn tinh xảo nhưng không nặng lắm.
Mẫu thân nhìn chăm chăm vào chiếc hộp trong tay ta, đôi mắt đỏ hoe.
Chỉ đến khi ta trao hộp vào tay bà một cách cẩn thận, nước mắt của bà lập tức rơi xuống.
“Điện hạ, nhất định phải giữ thật kỹ.” Văn di giọng cũng nghẹn ngào, “Đây là thứ họ đã dùng mạng sống đổi lấy.”
Nói xong, nàng đứng dậy: “Ta không thể ở lại lâu, nếu không sẽ có người nghi ngờ, những lời điện hạ đã dặn dò, ta đều nhớ kỹ.”
Mẫu thân vừa khóc vừa gật đầu, bảo ta tiễn nàng ấy.
Ta nắm lấy tay Văn di, chợt nhận ra nàng không phải là một mỹ nhân bình thường, lòng bàn tay nàng không mềm mại, mà thô ráp vô cùng.
Khi đến gần cửa, nàng cúi người, nhìn ta và nói: “Tiểu điện hạ chỉ cần tiễn đến đây thôi.”
“Tương lai đường xa vạn dặm, mong rằng chúng ta đều có thể đạt được ước nguyện.”
Nói xong, nàng đội nón, khoác áo choàng, nhảy lên ngựa.
Tư thế cưỡi ngựa khoan thai của nàng hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng trong lời nói.
Trời lại bắt đầu rơi tuyết, ta đứng ngẩn người trước cửa, nhìn bóng dáng nàng khuất dần.
Xuân Trần tỷ tỷ đứng phía sau ta, che dù cho ta.
“Văn quý phi từng là bạn đọc sách cùng công chúa, sau này công chúa xuất giá, nàng cũng tiến cung. Nay được Vương thượng vô cùng sủng ái, không gì là không nghe theo, nếu không nhờ nàng, Vương thượng sao dễ dàng buông tha cho công chúa.”
“Tiểu thư mau vào nhà thôi, tuyết lớn rồi, công chúa đang đợi để nói chuyện với người.”
Bóng dáng cuối cùng cũng khuất trong màn tuyết trắng ngày càng dày.
Ta theo sau Xuân Trần tỷ tỷ, chợt hiểu ra câu “có lỗi” mà mẫu thân nói.
Vị hoàng thúc hôn quân của ta, làm sao xứng với nàng ấy chứ.
15
Mẫu thân dặn dò Xuân Trần tỷ tỷ đi sắc thuốc, rồi ôm ta vào lòng, cùng ta nằm xuống giường.
Bà bắt đầu kể về chuyện đã xảy ra trong ngày.
“Lục An có đoán được trong hộp có gì không?” Mẫu thân hỏi.
Thứ có thể khiến mẫu thân vừa nhìn đã rơi lệ, và cũng làm cho Văn di cảm thán đến vậy, chắc chỉ có một thứ mà thôi.
Ta dè dặt đoán: “Là, chiếu thư của Tiên vương?”
Mẫu thân gật đầu:
“Huynh muội nhà họ Lưu, họ lớn lên cùng ta và Văn Uyên, đã liều mạng bảo vệ chiếu thư này. Hắn cho đến bây giờ vẫn không biết chiếu thư thật sự luôn ở trong tay Văn Uyên, cứ tưởng rằng mình chỉ cần giết huynh muội nhà họ Lưu là đã hủy được chiếu thư.”
“Thực ra, đó là kế ‘dùng mạng đổi mạng’ của bọn họ để lừa gạt hắn.
Lục An còn nhớ họ không?”
Trong đầu ta mơ hồ hiện lên hình ảnh hai người đó.
Đó là vào sinh thần năm ta năm tuổi, ngày mà ta nhớ rõ vì hôm đó cũng là sinh nhật của huynh trưởng ta.
Cả phủ bận rộn chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của huynh ấy, chẳng có ai nhớ rằng còn có ta.
Chỉ có mẫu thân là nhớ, người đã an ủi ta và bày một bàn thức ăn nhỏ trong sân.
Lúc ấy, hai người họ trèo tường vào, nói chuyện gì đó với mẫu thân.
Trước khi rời đi, hai người họ đã tặng ta một xiên kẹo hồ lô và nói rằng đừng chê cười họ.
Ta khẽ gật đầu: “Nhớ ạ, họ đã tặng con kẹo hồ lô.”
Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve má ta:
“Vậy con nhất định phải mãi nhớ về họ. Mẫu thân chưa từng nói với con, nhưng ta đã sống một lần rồi, và đưa con đến thôn Vân Khê là có ý đồ riêng.
Trước đây, ta luôn do dự, không biết có nên nói cho con hay không, sợ rằng ta sẽ không xứng đáng để trở thành một người mẹ nữa.
Vì kiếp trước, ta thực sự đã là một người mẹ tồi tệ. Nhưng ngoại tằng tổ phụ con đã bảo với ta rằng, tâm trí con không giống những đứa trẻ bình thường, không thể để con mãi sống trong u mê được.”
Dù trước đây ta đã cảm nhận ra rằng mẫu thân ta đã trở nên khác lạ, nhưng khi nghe đến chuyện này, lòng ta vẫn cảm thấy khó tin.
“Hoàng thúc của con đã bị Văn Uyên hạ dược, cho đến chết cũng sẽ không có con cái nữa.” Mẫu thân nói.
Ta thắc mắc: “Nhưng hiện tại trong cung của Hiến vương đâu có đứa trẻ nào, chẳng phải như vậy là không có người nối dõi sao?”
Mẫu thân lắc đầu: “Hai đứa trẻ mà phụ thân con mang về chính là con của hắn.”
“Cái gì? Con cứ tưởng…” Thế phụ thân ta có biết điều đó không?
“Hắn ta không biết, một mực tin rằng người mà mình từng yêu thời trẻ đã sinh cho ông ta con.”
Mẫu thân nói với nụ cười giễu cợt, “Nhưng sau này khi ông ta biết rồi, ông ta cũng không kháng cự nổi cám dỗ của quyền lực, cam tâm tình nguyện làm con rùa đen.”
Ta ngập ngừng hỏi: “Mẫu thân nói rằng, đại ca sẽ trở thành vương của Hiến quốc?”
Mẫu thân xoa đầu ta, an ủi:
“Hắn ư? Cùng lắm chỉ làm được hai năm, con của ta mới chính là Hiến vương. Hắn chỉ là một hôn quân loạn luân, không buông tha cả em gái mình. Điều đáng buồn cười nhất là, phụ vương ta đã truyền ngôi cho ta, nhưng ta lại không hay biết.
Kiếp trước, cho đến khi con lên ngôi, bị người đời chửi rủa rằng không danh chính ngôn thuận, ta mới nhận được chiếu thư này. Ngai vàng vốn dĩ thuộc về con, nhưng lại biến thành tội danh cướp ngôi. Ta không chỉ phụ lòng phụ vương, mà còn phụ lòng con, phụ lòng bao người trung thành.
Ta đã mù quáng, khiến con chịu khổ nhiều như vậy, còn phải chịu tiếng xấu. Vì thế, kiếp này, mẫu thân nhất định phải để con của ta danh chính ngôn thuận trở thành Hiến vương!”
Mẫu thân ôm ta vào lòng, đang định kể tiếp câu chuyện của kiếp trước thì cửa đột ngột bị đẩy ra.
Cái lạnh thấu xương từ cơn gió tuyết rít lên, lập tức tràn vào phòng.
Đó là một người áo đen cầm theo đao.
Ta vừa mới quay đầu lại nhìn, hắn đã lao tới.
Khi nhìn thấy ta, hắn sững lại một lúc, rồi tiếp tục giơ đao chém về phía mẫu thân.
Rõ ràng, hắn không nhắm vào ta.
16
Ta lăn xuống giường, không màng đến cơn đau trên người, lập tức xoay người ôm lấy chân hắn.
Có lẽ vì ta tập võ nên sức lực so với những đứa trẻ khác mạnh hơn nhiều, hắn bị ta quấn lấy không thể tiến lên, nhưng cũng không dùng lực để hất ta ra, vẫn cố lao về phía mẫu thân.
Ta chỉ cảm thấy đầu nóng lên, vừa lớn tiếng la hét, vừa tìm kiếm thứ gì đó để có thể tấn công hắn, nhưng ta không dám buông tay, sợ rằng nếu làm vậy, thanh đao kia sẽ hạ xuống.
Trong lúc hoảng loạn, ta chẳng thể tìm ra được thứ vũ khí nào thích hợp.
Thấy tình hình ngày càng nguy cấp, ta đành cắn răng, cúi xuống cắn mạnh vào chân kẻ đó.
Kẻ áo đen hét lên vì đau đớn trong giây lát, và rồi ta nghe thấy tiếng dao kiếm cắm vào da thịt, một dòng máu ấm áp chảy ra dưới chân ta.
Ta ngây người, ngước lên nhìn.
Kẻ áo đen đổ gục xuống, gương mặt vốn xinh đẹp của mẫu thân giờ đây nhuốm đầy máu tươi, dưới ánh nến trở nên yêu dị lạ thường.
Mẫu thân dùng tay lau vết máu trên má, ngồi thẳng trên giường, nhìn xuống kẻ áo đen với ánh mắt lạnh lùng:
“Bản cung không phải là kẻ yếu đuối tay trói gà không chặt! Bản cung biết võ, ngay cả Tần Thiếu Trần cũng không biết điều đó.”
Tần Thiếu Trần là tên của phụ thân ta.
Không giết ta, cũng không dám động đến ta, chỉ nhằm vào mẫu thân ta để hành thích, ngoài phụ thân, ta khó mà nghĩ ra người nào khác có thể làm điều này.
Mẫu thân nhìn ta, nhưng không nói gì.
Ta hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm tiến tới, lật chiếc mặt nạ của kẻ đó ra.
Quả nhiên, ta chưa bao giờ gặp hắn.
Nhìn vào khuôn mặt lạ lẫm đó, lòng ta bỗng cảm thấy xót xa, vừa hận vừa tức giận.
Hắn thiên vị người thiếp kia, phớt lờ đứa con mà trước đây hắn từng yêu thương, cưng chiều.
Hắn để mặc huynh trưởng và tỷ muội của ta bắt nạt ta, phủ đệ chẳng ai để mắt đến ta, điều đó ta đã quen rồi.
Nhưng bây giờ hắn lại vì người đàn bà đó, vì con của người đàn bà đó, mà muốn đoạt mạng của mẫu thân ta.
Mẫu thân cố gắng ngồi dậy, đến gần ta, dùng bàn tay dính đầy máu nhẹ nhàng lau đi nước mẫu thân nói:
“Đừng khóc, nhi tử của ta con đừng khóc, không có hắn, con vẫn còn có ta, còn có ngoại tằng tổ phụ, còn có rất nhiều người.”
Mùi máu tanh nồng từ má xộc vào mũi ta, lúc này ta mới cảm thấy nỗi sợ hãi trào lên.
Mẫu thân ôm chặt lấy ta an ủi, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Xuân Trần tỷ tỷ mở cửa bước vào: “Điện hạ? Điện hạ!”
Khi nhìn thấy chúng ta, mẫu tử bọn ta cả thân đều dính đầy máu, tỷ ấy gần như bật khóc vì hoảng sợ.
Thanh Dụ thúc thúc cũng nhanh chóng vào theo, quét mắt một vòng quanh phòng rồi lập tức bắt đầu lục soát người kẻ áo đen.
Mẫu thân lắc đầu: “Chúng ta không sao.”
Rồi quay sang nói với Thanh Dụ thúc thúc: “Là người của Tần Thiếu Trần.”
Gương mặt Thanh Dụ thúc thúc biến đổi không ngừng, chỉ lặng lẽ kéo xác tên kia ra ngoài.
Khi chuẩn bị bước ra cửa, thúc thúc ấy mới khẽ nói: “Điện hạ, thần thật muốn giết hắn.”
Mẫu thân chỉ lặng lẽ nhìn, không nói gì.
Thanh Dụ thúc thúc nói tiếp: “Nhưng thần biết, điện hạ sẽ không đồng ý. Thần sẽ đun nước nóng để điện hạ tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi.”
Rồi thúc thúc cúi đầu, lặng lẽ bước ra ngoài.
Nhân lúc mẫu thân không chú ý, ta lén lút theo bước chân của Thanh Dụ thúc thúc ra ngoài.
Vừa lén đi được vài bước, Thanh Dụ thúc thúc đã quay đầu lại, ngồi xuống trước mặt ta: “Tiểu thư theo thần làm gì? Mặt còn dính bẩn, nếu điện hạ nhìn thấy sẽ nổi giận đấy.”
Ta đưa cho thúc thúc cây trâm nhỏ mà mẫu thân vừa tặng ta vài ngày trước:
“Ngoại tằng tổ phụ nói, trước đây thúc từng là thị vệ của mẫu thân, suýt nữa còn trở thành trắc phu của mẫu thân. Nếu sau này thúc thật sự là như vậy, thì coi như thúc là cha kế của ta, ta dĩ nhiên không thể tùy tiện sai bảo thúc nữa, cây trâm này tặng thúc.
Đợi khi nào ta cũng có thị vệ riêng, thì không cần phải nhờ thúc làm việc nữa.”
Khuôn mặt lạnh lùng của thúc thúc ấy bỗng chốc đỏ ửng: “Tiểu thư…”