9
Đáng lẽ ta nên lặng lẽ héo tàn như thế.
Như những mỹ nhân khác trong cung, chậm rãi già đi, sống một đời cô độc. Hoặc cũng có thể là phát điên, bị hành hạ đến mức không thể chịu đựng nổi.
Nhưng ngay cả Hoàng hậu cũng không thể ngờ rằng, ta lại có thể hồi sinh.
Ta đã mang thai.
Hơn ba tháng rồi.
Nghe Thái y nói thai nhi vẫn khỏe mạnh, ta không khỏi thầm niệm A Di Đà Phật.
Vừa vuốt ve cái bụng nhỏ nhô lên, ta vừa thầm cầu nguyện, may mắn thay, đứa trẻ không bị tổn hại.
Hoàng thượng nghe tin ta có thai, lập tức không lên triều nữa, hắn vẫn mặc long bào, xông thẳng vào tẩm cung của ta.
Đây là đứa con đầu tiên của hắn.
Hắn dường như cũng không thể tin rằng trong cuộc đời mình lại có thể có con.
Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ánh mắt hắn lấp lánh sự phấn khích, nắm chặt tay ta.
“Thật sao? Có thai rồi sao?”
Ta không nói gì, bên cạnh, Thái y hớn hở bẩm báo.
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Dung Quý nhân đã có thai được ba tháng, thai nhi phát triển tốt.”
“Chỉ là… thân thể Dung Quý nhân quá yếu, nếu tiếp tục thế này, sẽ không tốt cho thai nhi.”
Hoàng thượng kích động đến mức bàn tay hắn run rẩy khi nắm lấy tay ta, lập tức vung tay áo ra lệnh.
“Người đâu! Truyền chỉ của trẫm, phong Dung Quý nhân làm Chiêu Nghi, chuyển đến cung Khải Tường!”
Khải Tường.
Một cái tên đẹp biết bao.
Có phải ngụ ý rằng từ nay về sau ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp không?
Ta không biết.
Chỉ là lúc này đây, ta rất muốn rút lại bàn tay bị hắn nắm chặt ấy.
Cái tát mà hắn đã giáng xuống ta hôm đó, đến khi gặp lại hắn, ta vẫn cảm nhận được sự đau nhói âm ỉ.
Nhưng trái tim ta, lại càng đau đớn hơn.
Khi nhìn thấy hắn, thấy gương mặt tuấn tú ấy, nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi, và ánh sáng vui mừng trong đôi mắt hắn.
Ta không thể không nhớ về những khoảnh khắc mà chúng ta từng cùng nhau trải qua.
Ngọt ngào, hạnh phúc biết bao.
Hắn luôn ôm ta trong vòng tay, nuông chiều ta như một đứa trẻ.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, hắn coi ta như cỏ rác, nói đánh là đánh, nói vứt bỏ là vứt bỏ.
Hoàng hậu trong lòng hắn, là thánh thần bất khả xâm phạm.
Còn ta, chỉ là một ngọn cỏ nhỏ, cũng chỉ là một ngọn cỏ mà thôi.
Nếu không phải vì đứa con này… Có lẽ ta đã chết từ lâu rồi.
“Tiểu Dung, nàng đã chịu khổ rồi.”
Hắn đưa tay, vuốt nhẹ lên má ta, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Trước kia, ta sẽ đắm chìm trong sự dịu dàng này, như thể nằm trên một đám mây, cuộn mình như một con mèo nhỏ.
Lười biếng, chỉ muốn bám chặt lấy hắn, như thể chỉ cần có hắn, bầu trời sẽ luôn trong xanh.
Nhưng lúc này, khi cảm nhận được sự vuốt ve của hắn trên làn da, ngửi thấy mùi long diên hương quen thuộc từ tay áo hắn.
Ta không kiềm được mà buồn nôn.
Hắn không hề tỏ vẻ khó chịu, mà chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng chăm sóc ta, đưa trà cho ta uống.
Ta lạnh lùng nói: “Hoàng thượng hãy rời khỏi đây đi, ta không thể chịu nổi mùi trên người ngài.”
Lời vừa dứt, không gian quanh ta bỗng trở nên tĩnh lặng. Chưa từng có ai dám nói với Hoàng thượng, người đứng đầu thiên hạ, một cách vô lễ như vậy.
Nếu có ai dám, chắc chắn đã phải chết ngay tại chỗ.
Nhưng ta biết, hắn không thể giết ta.
Bây giờ thì không.
Từ khóe mắt, ta thấy ánh nhìn trong đôi mắt hắn thoáng động nhẹ.
Vẻ mặt hắn trầm buồn.
Không giận dữ, cũng không trách móc.
Ngược lại, hắn còn đắp chăn cho ta, rồi nói: “Được, nàng cứ nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ bảo họ dành cho nàng mọi thứ tốt nhất.”
10
Điều này, hắn nói được làm được, không vì gì khác, chỉ vì trong bụng ta có đứa con của hắn, đứa con duy nhất.
Hắn thậm chí không quan tâm đó là hoàng tử hay công chúa.
Bởi vì hắn quá khao khát có một đứa con.
Hắn đã ra lệnh cho người tu sửa lại cung Khải Tường, nơi ta vừa được chuyển đến, làm cho nơi đó trở nên lộng lẫy, xa hoa.
Không hề kém cạnh Phượng Thê cung chút nào.
Những thứ tốt nhất trong nội vụ phủ, đều được ưu tiên gửi đến chỗ ta. Những kẻ trước đây từng cắt xén bổng lộc của ta, giờ đều bị bắt vào ngục và chịu khổ hình.
Ngay cả những người nha hoàn ta bên cạnh, đều là những người được điều từ chỗ Hoàng thượng.
Hắn đích thân lựa chọn từng người, tất cả đều là những kẻ đáng tin cậy.
Chỉ trong một đêm, ta lại được sủng ái trở lại. Cảnh tượng huy hoàng như thuở ta mới vào cung.
Người ra kẻ vào tấp nập, chẳng thiếu vắng ai.
Tất cả những người qua lại đều là những bậc quý nhân, không là bậc nhất phẩm, cũng là vương phi hoặc quận chúa.
Người phụ nữ từng nói rằng ta đẹp hơn Hoàng hậu lại tiếp tục lên tiếng trong buổi yến tiệc.
“Chiêu Nghi nương nương sau này tiền đồ vô hạn, cho dù không thể trở thành Hoàng hậu, cũng sẽ làm Thái hậu!”
Vừa dứt lời, Hoàng thượng từ ngoài bước vào.
Chỉ có điều, hắn không nổi giận như lần trước.
Ta không khỏi nghĩ rằng, người phụ nữ này thật sự muốn hại chết ta.
Ta nghe ngóng một chút mới biết, quả thật nàng ta chính là khuê mật của Hoàng hậu.
Những lời đó, nàng ta đều chọn thời điểm Hoàng thượng sắp đến để cố tình nói ra.
Mục đích chính là để ngài nghe thấy.
“Tiểu Dung, nàng đã chịu uất ức rồi.”
Đêm đó, Hoàng thượng ngồi bên cạnh, xoa chân cho ta, ánh mắt tràn đầy áy náy.
Ta im lặng, hắn thở dài, nắm lấy bàn chân nhỏ của ta, rồi cúi người sát lại gần, nhìn sâu vào mắt ta.
“Vẫn còn trách trẫm, hử?”
Ta cúi đầu: “Thần thiếp không dám.”
Hắn cũng cúi đầu, lặng im hồi lâu, rồi khẽ nói:
“Một số việc, trẫm phải tỏ rõ thái độ, nàng không hiểu đâu, nhưng những uất ức này, trẫm sẽ không để nàng phải chịu đựng vô ích.”
“Với đứa con này, trẫm sẽ bảo đảm cho nàng một đời vinh hoa.”
Hắn cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
Không giả vờ yêu ta, mà chỉ toàn tâm toàn ý dồn hết tình cảm vào đứa con này.
Thật ra, trong lòng ta có chút an ủi nhỏ nhoi, ít nhất, ngài sẽ yêu thương đứa con này.
Đây là cốt nhục của hắn.
Điều đó có nghĩa là, với đứa con này, quyền lực của ta sẽ càng ngày càng lớn.
Ta sẽ không còn dễ dàng bị hãm hại, bị coi là cỏ rác để người khác giẫm đạp nữa, phải không?
11
Nhưng thực tế chứng minh, ta vẫn còn quá ngây thơ. Chỉ cần Hoàng hậu còn sống, chỉ cần nàng ta vẫn là Hoàng hậu.
Thì ta sẽ chẳng thể có những ngày tháng yên ổn.
Khi ta mang thai được năm tháng, Hoàng hậu mời ta đến cung của nàng ta.
Lâm ma ma và Xuân Hoa đều cố ngăn cản ta.
Xuân Hoa thậm chí còn khóc lóc: “Nương nương quên lần trước mất sủng ái thế nào rồi sao?”
Ta đẩy tay nàng ấy ra, nói: “Không sao.”
Lần trước ta bị bất ngờ rơi vào bẫy của nàng ta.
Bây giờ, ta đã biết rõ bản chất của nàng ta.
Dù chưa biết nàng ta định làm gì, nhưng ta biết, nàng ta sẽ không dám manh động.
Ta thậm chí còn mong nàng ta giở trò hại ta và đứa con của Hoàng thượng tại Phượng Thê Cung.
Như vậy, cuộc đời nàng ta cũng sẽ đến hồi kết.
Nhưng thực tế chứng minh, Hoàng hậu không phải người hành động lỗ mãng như vậy.
Nàng ta quá thông minh.
Nàng ta không gặp ta, mà để ta chờ trong phòng bên.
Chờ, chờ mãi, nàng ta không đến, mà Hoàng thượng lại đến.
Cửa phòng bên bị đóng kín, Hoàng thượng không biết ta đang ở đây.
Ta lén nhìn qua cửa sổ hoa văn chạm trổ bằng gỗ, thấy hắn vừa bước vào đã nắm lấy tay nàng ta, nâng lên môi để sưởi ấm.
Cử chỉ ấy, hắn cũng từng làm với ta, không khác gì. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này chẳng khác gì những lúc hắn và ta ở bên nhau, chỉ có điều, Hoàng hậu giờ đây đã tiều tụy quá.
Hoàng hậu không còn trẻ trung như ta, cũng chẳng thể cười như ta, gương mặt nàng ta tràn ngập vẻ mệt mỏi, bệnh tật, không ngừng ho khan.
Thậm chí không thể nói rõ lời.
Hoàng thượng dìu nàng ta lên bậc thềm, an ủi nàng ta nằm xuống giường, rồi đút thuốc cho nàng ta, hoàng hậu nhíu mày, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía ta.
“Bệ hạ, thần thiếp e rằng chẳng còn sống được bao lâu.”
Hoàng thượng cau mày: “Đừng nói những lời như vậy, nàng sẽ khỏi thôi.”
Hoàng hậu bỗng nhiên bật khóc.
“Thần thiếp chết đi cũng chẳng có gì đáng tiếc, chỉ là thần thiếp bất hiếu, chưa thể hạ sinh hoàng tự cho Hoàng thượng, để nối dõi cho hoàng tộc.”
“Đến khi xuống suối vàng, biết làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông đây? Tiên đế và Thái hậu, nhất định sẽ không tha thứ cho thần thiếp, họ chắc chắn sẽ không tha thứ cho thần thiếp…”
Nói rồi, hoàng hậu lại khóc nức nở, ho đến run rẩy, yếu ớt, mong manh đến đáng thương.
Hoàng thượng xót xa ôm chặt lấy nàng ta: “Dung nhi, đừng nói vậy, nàng sẽ khỏe lại, sẽ khỏe lại mà…”
Đôi mắt hắn đỏ hoe.
Trước mặt nàng ta, hắn trông như một thiếu niên. Không còn lớp vỏ bọc của một đế vương, không còn sự điềm tĩnh và dịu dàng được ngụy tạo ra.
Chỉ còn lại con người thật của hắn.
Một thiếu niên sợ hãi khi phải mất đi người mình yêu thương mà thôi.
Hắn ôm chặt lấy nàng ta, không ngừng vỗ về: “Nàng sẽ có con thôi, Chiêu Nghi Dung đã mang thai rồi, nàng ta lại giống nàng đến vậy, con của nàng ta chắc chắn cũng sẽ giống nàng.”
“Đợi đứa bé ra đời, ta sẽ cho người bế nó đến cho nàng nuôi dưỡng, nó sẽ là con của chúng ta, được không?”
Trong ánh mắt ngấn lệ của Hoàng hậu, thoáng hiện lên một tia gian xảo, nàng ta lướt nhìn ta đầy kiêu ngạo, rồi yếu đuối hỏi: “Thế… muội muội không buồn lòng sao? Như vậy có lẽ không hay?”
Hoàng thượng đáp: “Chẳng có gì là không hay, vốn dĩ việc để nàng ta vào cung, cũng chỉ là để nàng ta sinh cho nàng một đứa con khỏe mạnh, như vậy, nàng sẽ không còn nuối tiếc nữa.”