27
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, Tô Tần trở về triều.
Trận chiến này, hắn đánh vô cùng đẹp, ba vạn quân đối đầu với năm vạn, lấy ít thắng nhiều, chỉ hy sinh hai phó tướng và một nghìn lính cận vệ của họ.
Thừa tướng liền đứng ra chất vấn ngay tại triều đình, nhưng Tô Tần lại mời rất nhiều tướng sĩ đến đối chất.
Hóa ra hai vị phó tướng không hiểu cách hành quân, chỉ ham công danh, vô cùng liều lĩnh. Tại một nơi địa thế hiểm trở trong một hẻm núi, họ bất chấp quân lệnh, nhất quyết tấn công vào núi.
Tô Tần nhiều lần ngăn cản, cho rằng nơi dễ thủ khó công ắt có mai phục. Khi đó có rất nhiều tướng sĩ chứng kiến, ai cũng có thể làm chứng.
Hai vị tiểu tướng quân cho rằng Tô Tần muốn cướp công nên mới ngăn cản họ.
Họ hăng hái dẫn theo vệ binh của mình xông vào thung lũng, bị mai phục và toàn bộ đều bị tiêu diệt.
Nhưng Tô Tần lại nói rằng hai vị tiểu tướng quân vô cùng trung dũng. Chính vì họ tiên phong mà Tô Tần phát hiện quân mai phục của nước Lương xung quanh nên dễ dàng tiêu diệt chúng.
Tô Tần quỳ xuống ngay tại triều, tha thiết xin hoàng thượng truy phong hai vị tiểu tướng quân để tỏ lòng thương tiếc.
Lục Thanh Lâm cũng cảm động trước sự hi sinh của hai vị tiểu tướng quân, không có lý do gì để không truy phong. Hắn còn an ủi thừa tướng:
“Tôn Tiểu tướng quân là cháu ruột của thừa tướng, còn Lưu tiểu tướng quân là biểu thân của thừa tướng. Thừa tướng một ngày mất hai người thân, nhất định phải bảo trọng sức khỏe.”
Nghe nói trong nhà thừa tướng không có con trai, Tôn tướng quân dù là cháu, nhưng đã sớm được đưa vào gia phả dưới tên ông, coi như con trai để nuôi dạy.
Nay chỉ vì một trận chiến mà trở thành bia đỡ đạn, đã chịu khổ không lời nào diễn tả.
Tô Tần vốn là người chu đáo, hắn nói rằng mình hiểu nỗi đau mất con của thừa tướng. Hắn đã mất bảy tám ngày, cuối cùng tìm cách cho tướng sĩ đào được thi thể hai người từ đống xác của địch quốc.
Để thừa tướng được thấy mặt hai vị tiểu tướng quân ngay lập tức, thi thể đã được đưa đến ngoài điện.
Lục Thanh Lâm vừa nghe liền vội vàng đứng dậy đón tiếp, lệnh người nhanh chóng khiêng vào điện.
Tấm rèm được kéo lên, không còn phân biệt được hình dạng trước kia.
Xương đầu bị vỡ, trên người cắm mấy chục mũi tên, tay chân bị ép thành thịt nhão.
Thừa tướng tức giận quá độ, phun máu tại chỗ.
28
Thừa tướng một bệnh không dậy nổi. Tuổi tác ông ta đã qua năm mươi, trước đây ông ta có động lực đấu đá như vậy cũng chỉ vì muốn mở đường cho cháu trai, giữ gìn hưng thịnh cho gia tộc đời sau.
Nhưng nay người đã mất, đời sau cũng không còn, ôông ta cũng không còn gì để theo đuổi.
Lục Thanh Lâm cứng rắn, phối hợp cùng Tô Tần, hơn hai tháng đã chiếm được đại bộ phận cựu thần trong triều.
Hầu hết các tướng quân trong triều đều là người cũ dưới trướng phụ thân ta.
Dù người không còn ở triều đình, nhưng vẫn thư từ không ngừng.
Các tướng quân khác với văn thần, họ kết giao bằng máu, sống chết với nhau, nên tuyệt đối tin tưởng phụ thân ta.
Lên ngôi hơn hai năm, Lục Thanh Lâm đã thực sự nắm quyền lớn trong tay.
Khi rảnh rỗi, Lục Thanh Lâm liền có thời gian ở bên ta.
29
Hắn đưa ta xuất hành đến Giang Nam, vừa để dò xét dân tình, vừa đưa ta đi ngắm cảnh cầu nhỏ nước chảy, làng xóm yên bình.
“Nàng có thấy con vịt béo trong nước kia không?”
Ta gật đầu thật mạnh, vì chưa từng ra khỏi cung, nên nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
“Thấy rồi, thấy rồi. Nhưng mà sao nó ngốc thế? Chàng nhìn cái bộ dạng ngơ ngác của nó kìa… Những con vịt khác còn biết tranh ăn, chỉ có nó cứ đứng yên một chỗ…”
“Ừ, giống nàng thật.”
Ta trừng mắt tức giận nhìn Lục Thanh Lâm:
“Giống ta ở chỗ nào?”
Ta ăn ít hay uống ít sao?
Lần nào điểm tâm từ Ngự thiện phòng đưa đến Chương Đài Cung chẳng phải đều bị ta ăn sạch à?
Lục Thanh Lâm nhếch môi cười, đột nhiên ghé sát tai ta, khẽ nói:
“Nàng còn không ngốc sao? Vào cung hơn hai năm, ngày ngày ở trong Chương Đài Cung, ngoài ăn thì ngủ, nếu là nữ nhân khác, ai lại đặt sự chú ý vào việc ăn uống?”
Hả? Không đặt sự chú ý vào ăn uống thì đặt vào đâu?
“Quốc gia đại sự ta cũng không hứng thú đâu.”
“Không thì sao?”
Lục Thanh Lâm mạnh tay véo má ta, nghiến răng:
“Nàng nói xem, còn cần ta nói rõ hơn sao? Nếu là tỷ tỷ nàng nhập cung, lúc này e rằng bụng đã to rồi.”
!!!
Ta giơ tay chỉ vào Lục Thanh Lâm, chống hông hét lên với hắn:
“Quả nhiên ngươi thích nàng, đúng không?! Không chỉ thích nàng, ngươi còn thèm thuồng thân thể nàng!”
Lục Thanh Lâm chán nản, hắn ấn tay ta xuống, kéo ta vào lòng:
“A Vi à, trẫm đối với trí thông minh của nàng quả thật kỳ vọng quá cao rồi. Ăn ăn uống uống là tốt rồi, ít nhất khi mất đi cái đầu, nàng vẫn còn có thể sống tiếp.”
Rời khỏi hoàng cung, Lục Thanh Lâm lại biến thành chàng trai miệng lưỡi độc địa như khi ta mới quen. Một ngày hắn mắng ta tám trăm lần, cũng không biết chán.
Chúng ta ở lại một quán trọ gần sông, trong đại sảnh lại cãi nhau.
“Một phòng!”
“Hai phòng!”
“Dựa vào đâu mà hai phòng?”
“Dựa vào việc chúng ta chưa thành thân!”
“Nàng có bạc không?”
Ta sờ sờ chiếc túi trống không ở bên hông:
“Cái gì? Đâu rồi?”
Lục Thanh Lâm cầm cái túi bạc nặng trịch trong tay, vô sỉ nói:
“Không có bạc mà còn dám đòi hỏi, không làm chủ gia đình nên không biết củi gạo đắt đỏ. Nàng có biết thuê thêm một phòng phải tốn bao nhiêu bạc không? Ít nhất cũng đủ để nàng ăn ba lần dọc theo con phố này.”
“Nàng có biết mấy ngày nay nàng đã ăn hết bao nhiêu bạc không? Nhìn cái bụng kìa, tiết kiệm tiền lại để ngày mai ta mua cho nàng một bộ y phục mới.”
“Ông chủ, cho một gian thượng phòng.”
“Được rồi!”
Ta bị Lục Thanh Lâm kéo thẳng vào phòng, chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn áp lên cửa mà hôn đến trời đất quay cuồng.
Ta vẫn chưa hết giận mà! Người gì đâu, đánh xong lại cho kẹo, coi ta như trẻ con ba tuổi sao?!
“Ngươi… buông ta ra.”
Ta đẩy mạnh hắn ra, hắn vẫn chưa thỏa mãn, liếm môi, đôi mắt sâu thẳm:
“A Vi, nàng rất ngọt, nàng biết không?”
“Ngọt hay không ta không biết, nhưng ta biết bụng ta rất béo!”
Lục Thanh Lâm cười khẽ, một tay nắm lấy eo ta. Hắn cao lớn hơn ta rất nhiều, chỉ cần dùng lực là đã nhấc bổng ta lên. Ta sợ độ cao, liền sang hai tay hai chân ôm chặt lấy hắn.
Hắn thấy vậy lại càng thích thú, giữ chặt đầu ta, như muốn nuốt chửng ta vào.
Không biết từ lúc nào, ta đã bị hắn đẩy ngã lên giường.
“A Vi, sao nàng lại nhỏ nhen như vậy?”
Ta dồn sức đấm hắn hai cái, khó khăn lắm mới rảnh tay mắng hắn:
“Ngươi cả ngày bắt nạt ta, còn nói ta nhỏ nhen. Nếu ta không độ lượng, ta đã theo phụ thân ra biên cương từ lâu rồi.”
Lục Thanh Lâm nhẹ nhàng vuốt tóc ta, đôi mắt chứa đầy sự cưng chiều:
“Nàng nỡ rời bỏ ta sao?”
Bỗng dưng hắn nghiêm túc như vậy, ta không biết trả lời thế nào, liền nghĩ ra một cách đáp lại:
“Ngươi mà không bắt nạt ta, ta mới không nỡ rời bỏ.”
Lục Thanh Lâm mỉm cười, ghé sát lại:
“A Vi, ta muốn có một đứa con.”
Ta vừa định hỏi hắn còn muốn gì nữa, thì Lục Thanh Lâm đã bắt đầu xé toạc áo ta. Mặt ta biến sắc:
“Đây là gấm Thục! Mấy chục lượng bạc một thước đấy!”
Lục Thanh Lâm bịt miệng ta, mơ hồ nói:
“Dù sao cũng nhỏ rồi, ngày mai ta mua cho nàng cái mới…”
Gió nhẹ lùa qua mái hiên, đêm hôm đó… ừm, Lục Thanh Lâm cảm thấy thật sự rất sảng khoái.
Những ngày sau đó, Lục Thanh Lâm không thích ra ngoài nữa.
Vì hắn phát hiện ra có chuyện còn thú vị hơn việc ra ngoài, đó là đóng cửa sinh con.
Ta nhận ra, đàn ông quả nhiên trong một số chuyện là tự học thành tài.
Lục Thanh Lâm từ nhỏ đến lớn chỉ đọc những sách về trị quốc, nhưng chỉ sau một đêm mò mẫm, hắn đúng là tiến bộ vượt bậc.
Sáng ngày thứ ba, ta nửa sống nửa chết nằm bẹp trên giường, nắm lấy cánh tay hắn:
“Hoàng thượng…”
Lục Thanh Lâm “Ừ” một tiếng.
“Cầu xin ngài, hôm nay, ta muốn ra ngoài đi dạo.”
Lục Thanh Lâm “Ồ” một tiếng:
“Ta có cản nàng sao? A Vi, chẳng phải nàng tự không có sức xuống giường sao? Ăn uống đều ở trên giường, còn phải để trẫm đút cho nàng.”
Ta… ta cạn lời, càng thêm hiểu về độ mặt dày của hắn.
Hôm đó vào buổi chiều, có ám vệ đưa thư từ kinh thành đến, Lục Thanh Lâm vốn đang nằm trên giường đọc sách, thấy thư liền bật dậy.
Hắn nhìn ta với vẻ nghiêm túc:
“A Vi, chúng ta phải hồi cung rồi.”