Tân đế vừa mới đăng cơ, thay đổi cơ chế mà trọng dụng những sĩ tử xuất thân hàn vi.
Ta là con gái của Thừa tướng đương triều, thế mà lại bị chỉ hôn cho một kẻ cử nhân không bối cảnh, không quyền thế.
Mọi người đều cho rằng cuộc hôn sự này khiến ta phải chịu ủy khuất lớn rồi. Nhưng chỉ riêng trong lòng ta lại cảm thấy hân hoan, bởi lẽ ta đã sớm đặt lòng mình nơi chàng rồi.
Nào ngờ sau khi thành thân, chàng đối với ta chỉ toàn lời lẽ lạnh lùng, thậm chí khi ta mất đi hài tử, chàng cũng chẳng mảy may bận tâm.
Mãi đến một lần chàng uống say tí bỉ, mới buông ra lời thật lòng cho ta nghe:
“Nữ nhân tầm thường như nàng, vốn chẳng phải người ta hướng đến. Người ta yêu là Diệu Nương cùng với đôi hài tử của ta và nàng ấy. Nhưng ủy khuất cho bọn họ lại phải chịu phận ngoại thất hèn mọn.”
Ta sững sờ không tin nổi. Nếu đã có người trong lòng, vậy khi được ban hôn, cớ sao chàng không cự tuyệt? Bao năm qua, ta có khi nào ép buộc chàng?
Sáng hôm sau khi chàng tỉnh rượu, điều chờ đợi chàng không phải là ta, mà là tờ hưu thư ta đã điểm chỉ, ghi tên, dứt đoạn tình duyên.