Sau khi trở về từ chiến trường, Phò mã của ta bị tật ở chân, định sẵn là cả đời này sẽ không thể đứng lên được nữa.
Chàng muốn nhân cơ hội này để thoái hôn, tỏ ý không muốn làm lỡ dở ta, nhưng ta kiên quyết phải gả cho chàng.
Vào ngày đại hôn, ta lại bị người khác bày mưu hãm hại mà lên nhầm kiệu hoa.
Khi phát hiện có điều bất thường, ta vội vàng chạy đến phủ tướng quân. Lúc này thì Phò mã đã cùng với nữ thư đồng của ta, Lâm Nhược Vũ, bái đường thành thân xong xuôi.
Hết cách cứu vãn, ta bị chàng ép phải đồng ý để Lâm Nhược Vũ làm bình thiếp của phò mã.
Sau khi thành hôn, chàng lấy lý do thân thể yếu ớt còn mang bệnh tật mà không hề chạm vào ta dù chỉ một lần.
Nhưng hai năm sau, phò mã tạo phản thành công.
Chàng ôm Lâm Nhược Vũ đang mang thai bước đến trước mặt ta.
Chàng nói rằng Lâm Nhược Vũ mới là người mà chàng đã yêu thương nhiều năm, còn ta lẽ ra đã phải chịu hình phạt lăng trì ba ngàn sáu trăm đao mới hết tội.
Hôm đó trời đổ cơn mưa tầm tã nhưng cũng không thể dập tắt ngọn lửa dữ dội bùng lên trong viện của ta.
Ta bị chặt đứt hai chân, chết cháy trong biển lửa, đến thi thể cũng không còn.
Khi mở mắt lần nữa, ta đã trở về đúng ngày phò mã giả vờ bị tật từ chiến trường trở về.